Chương 23 (2)

361 16 0
                                    

——

Món quà sinh nhật cho Cố Vũ Điềm, Thẩm Kham Dư vẫn là muốn thử đưa trước mặt con bé một chút, bởi vì đó là khóa bình an làm bằng ngọc Hetian (Tân Cương), cậu muốn chính tay đen lên cho con gái.

Cậu biết bây giờ Điềm Điềm ghét cậu lắm, thậm chí bắt đầu chống đối việc cậu dựa gần con bé, vậy nên cậu đã làm trước một cái bánh lòng đỏ xốp mềm, Điềm Điềm vừa ngửi thấy mùi của bánh lòng đỏ, phim hoạt hình cũng không xem nữa, đôi chân nhỏ lạch cạch chạy qua chỗ papa:

" Papa papa! Là bánh lòng đỏ trứng!"

"Đúng vậy, mũi của cục cưng chúng ta thính thật." Thẩm Kham Dư lấy bánh lòng đỏ trứng ra để lên trên bàn ăn, Điềm Điềm nuốt nước bọt ừng ực, vươn đôi tay ú nu ra muốn lấy một cái để ăn.

" Đợi chút đợi chút đã, nóng," Thẩm Kham Dư nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của của con bé, "Sắp nguội rồi, đợi nó nguội rồi, Điềm Điềm muốn ăn bao nhiêu thì ăn, được không nào?"

"Vâng!" con bé thèm đến nỗi nuốt nước miếng liên tục, nhưng vẫn còn nước miếng chảy ra ngoài, Thẩm Kham Dư bất lực lau đi giúp con bé.

Điềm Điềm trèo lên trên bàn, trong mắt chỉ có bánh lòng đỏ trứng, không nói một lời, không giống như bình thường quấn lấy bên người Cố Ngôn Sênh lảm nhảm chuyện này chuyện kia với hắn, Thẩm Kham Dư biết Điềm Điềm không thích bản thân, sợ bản thân hễ bất cẩn nói cái chọc con gái khóc, cũng không dám nói, chỉ là im lặng ngắm con bé, lâu lâu lau nước miếng cho con bé, hoặc vuốt ve mái tóc bù xù của con bé ra phía sau mà không nói một lời.

Đợi đến khi cậu mở miệng lần nữa, giọng nói đã khàn hơn lúc này rất nhiều:

" Cục cưng, được rồi đó, ăn được rồi đó."

"Vâng!" Điềm Điềm liền giơ tay ra bốc lấy một cái bánh lòng đỏ trứng bỏ vào trong miệng, sau đó vui vẻ đung đưa chân nhỏ ngắn cũn, " Ngon lứm, ngon lứm! Bánh trứn ngon lứm!"

"Ăn chậm thôi, của con hết mà."

Thẩm Kham Dư giơ tay xoa lấy mái tóc mềm mại sau đầu, nụ cười ấm áp pha chút đau buồn.

Cậu nhân lúc Điềm Điềm vui vẻ ăn vội vàng lấy khóa bình an ra, đưa qua lại trước mặt Điềm Điềm như báu vật:

" Cục cưng con xem nè, đây là cái gì?"

"Là cái gì ạ?" Điềm Điềm hiếu kỳ mở to mắt, "Đẹp quá!"

"Là papa..."Thẩm Kham Dư nói được một nửa, cổ họng bỗng nhiên nghẹn lại một chút, không dám nói thật, vội vàng chữa lại, " Là quà sinh nhật Daddy mua cho con, Daddy bận quá không có thời gian cầm đưa cho con, papa đeo lên giúp con được không nào?"

"Được ạ, được ạ!" Điềm Điềm nhét bánh lòng đỏ trứng đầy cả miệng, trả lời không rõ, "Ưng mà vẫn chưa đến sinh nhật của Điềm Điềm mà,sao giờ ại có quà sin nhựt ạ?"

Thẩm Kham Dư sững người một lát, mở đôi môi trắng bệch, khàn giọng vội vàng nói:

" Bởi vì, bởi vì Daddy yêu Điềm Điềm quá, papa đã nói với bố là tới sinh nhật hẳn tặng, bố đợi không được nữa rồi."

Không thể nói thành lờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ