Q4-C18: Cấm khu

49 2 0
                                    

Đồng Lâm phát hiện, hàng năm vào thời điểm bão tuyết đóng băng, trong tận cùng rừng này, có một cấm địa.

Cấm địa này ở đâu, hắn cũng không quá xác định, nhưng mà hắn có thể vẽ ra đại khái phạm vi của nó, là ở phía tây nam rừng tùng, mãi cho đến gần dãy núi kia. Những thi thể bị thiên mẫu cắn chết kia cũng được phát hiện ở những nơi khác nhau. Nhưng mà Đồng Lâm đã tra cặn kẽ về mục đích vào núi của họ bấy giờ ........ bọn họ vào núi là muốn săn thú, đốn củi, hái thảo dược, nhặt hạt châu, tìm đường ....... họ vào núi bởi những mục đích khác nhau nhưng lại có một điểm giống nhau, đó là cùng chuẩn bị vào trong dãy sơn cốc phía Tây nam.

Mặc dù thi thể được phát hiện ở những địa phương bất đồng, nhưng mà nơi họ dự định đi ban đầu lại chỉ có một, vì vậy Đồng Lâm lớn gan suy đoán, thật ra thì cái gì mà Thiên Mẫu, chẳng qua chỉ là giả tạo, có người ở dãy núi phía tây nam, cất giấu một bí mật gì không muốn cho người khác phát hiện, vì vậy chỉ cần có người đến gần là lập tức bị giết để diệt khẩu.

Mà phương pháp tốt nhất để che giấu chính là tạo ra một Thiên Mẫu lan truyền! Như vậy mọi người cũng không có hoài nghi nguyên nhân cái chết của những người này, lại càng không dám xâm nhập cấm địa.

Đồng Lâm một mình xâm nhập vào sơn cốc phía tây nam, trên đường hắn đụng độ với một đám cao thủ bạch y.

Người nọ võ công cực cao, ẩn thân trong bão tuyết, Đồng Lâm vốn là chỉ muốn đi điều tra một chút suy đoán của mình, kết quả đã chứng minh rằng hắn đã đúng.

Đồng Lâm dựa vào độn thuật, toàn thân trở lui, vì vậy ...... hắn suy đoán, mấu chốt của vụ án Thiên Mẫu đang nằm ở sơn cốc phía nam.

Mặt khác, hắn còn điều tra thêm một chút ——– tại sao chỉ có khi vào mùa đông án mới phát sinh? Bình thường bão tuyết có thể che phủ rất nhiều thứ, lúc băng tuyết tan rồi mới có thể phát hiện nhiều thứ hơn đi? Vì vậy mấu chốt chính là thời điểm mùa đông với đám rừng tùng thần bí.

Ngay cả Thiên Mẫu đó, lúc Đồng Lâm giao thủ với nàng phát hiện võ công của nàng tương đối quỷ dị, hơn nữa trên nền tuyết chẳng khác gì một quỷ ảnh, cơ hồ hòa chung với tuyết, rất khó đối phó, còn có cả một nhóm bạch y thích khách được huấn luyện nghiêm ngặt.

Cuối cùng, Đồng Lâm họa lại một chút địa hình nơi đó. Mặc dù Tuyết Châu phủ là bình nguyên, cũng không có những ngọn núi cao vút, nhưng là giữa những ngọn núi lại có một sơn cốc hẹp, sơn cốc ấy có thể nằm ở rất sâu, bên trong đen không thấy đáy, không thể tìm hiểu rõ ràng cũng rất khó để đi xuống. Nhưng mà hàng năm cứ đến những ngày mùa đông băng lạnh, sẽ lại xuất hiện rất nhiều những cầu băng hay những bậc thang băng, giúp cho việc đi lên vách đá dễ dàng hơn, cho nên hắn hoài nghi rằng, Thiên Mẫu kia vốn đang ẩn núp tại trong sơn cốc.

Thạch Tiểu Bảo sau khi dịch lại căn bản toàn bộ quyển trục, Công Tôn cũng dùng một tờ giấy dựa theo những hướng dẫn của Thạch Tiểu Bảo đem cuốn trục hoàn nguyên trạng.

Bao Chửng cầm lấy mật trục quan sát hồi lâu, hỏi Bàng Cát đang vuốt râu bên cạnh, "Ngươi biết cái gì?"

Bàng Cát suy nghĩ một chút, "Trời giá rét mới hiện ra cũng không phải là không có, nói thí dụ như trước kia ta có một bức băng họa, thương ngày cũng không có hiện tượng gì, nhưng lúc trời lạnh, lại biến thành tầng tầng băng khiến cho bức họa hoàn toàn thay đổi.

"Nhưng mà ở nơi rừng sâu núi thẳm a, đi vào đó cũng quá nguy hiểm." Bao Chửng cau mày, "Phải thăm dò thêm."

"Theo dõi Phan Húc có lẽ sẽ có kết quả." Triệu Phổ sờ cằm, "Mùa đông ....."

"Ta ngược lại hứng thú với vị Thiên Mẫu công phu rất cao kia." Bạch Ngọc Đường mở miệng nói, "Công phu tốt như vậy lại ở ẩn nơi thâm sơn cùng cốc, hơn nữa Đồng Lâm cũng nói, võ công giống như hòa cùng một thể với tuyết......"

Triển Chiêu tò mò, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngươi vừa mới giao thủ với những bạch y thích khách kia, có cảm thấy công phu bọn họ có gì đặc biệt không?"

"Ân...." Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, "Trong kí ức hình như ta đã từng thấy qua loại công phu này rồi."

"Nói cụ thể đi." Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, "Không nhớ rõ là gặp được ở đâu nữa."

Mọi người sửng sốt hồi lâu, kinh ngạc mà há to miệng ——— Bạch Ngọc Đường cũng có lúc quên sao?!

Bạch Ngọc Đường khoát tay, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy Triệu Hổ chạy vào, "Ngũ gia, Ngũ gia!"

Tất cả mọi người đều nhìn hắn, Triệu Hổ bình thường khi chạy vào đều kêu, "Triển đại nhân Triển đại nhân, có chuyện không hay nữa rồi ..........."

Long Đồ Án Quyển TậpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ