Về đến nhà, Quang Anh đứng bên cửa sổ, nhìn xe Hoàng Đức Duy xa dần, không diễn tả được tư vị trong lòng.
Hôm nay, chỉ trong một ngày đã xảy ra bao nhiêu chuyện.
Tâm trạng lên xuống đột ngột cũng khiến cậu hết sức uể oải. Tắm nước nóng xong, Quang Anh nằm lên giường chuẩn bị ngủ.
Chỉ là vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt Hoàng Đức Duy cùng Tuấn Duy lại xuất hiện trong đầu. Quang Anh nghĩ thầm, ông trời cho cậu một cái chuyện cười to lớn thật. Trước đây lúc cậu thích Hoàng Đức Duy, đem tấm chân tình dâng lên trước mặt người ta, người ta không cần, bây giờ cậu quyết định buông bỏ, người nọ lại nói thích cậu.
Đùa người khác như thế vui lắm à?
Chết tiệt, vậy mà thiếu chút nữa cậu đã tin, may mà tỉnh lại kịp thời. Nhìn thấy vấn đề mình hỏi khiến Hoàng Đức Duy á khẩu không trả lời được, cậu biết ngay đó chẳng qua lại là một trò chơi mới của Hoàng Đức Duy mà thôi.
Cậu sao có thể tin Hoàng Đức Duy thật sự thích mình được?
Đến Tuấn Duy, người hắn thật sự thích còn không phải là cậu, huống chi là Hoàng Đức Duy?
Không thể lại tiếp tục ảo tưởng nữa...
Quang Anh trở mình, quyết định chờ sáng sẽ tìm cơ hội ngả bài với Tuấn Duy. Nghĩ xong, cậu liền gối đầu lên gối, ngủ say. Kết thúc ngày hôm nay, cậu thật sự quá mệt mỏi.
Hôm sau tỉnh dậy, Quang Anh xoa xoa cái đầu nặng trĩu, đứng dậy xuống giường. Chân vừa chạm đất đã thấy choáng váng, phải ngồi xuống giường lần nữa. Cậu xoa xoa đầu, đầu đau quá mức, trán nóng bừng bừng. Quang Anh nghĩ, chắc là trận mưa tối hôm qua hại mình lên cơn sốt rồi.
Cậu suy nghĩ một chút rồi cầm điện thoại di động lên xin nghỉ.
Sau đó ở nhà, uống một ít thuốc hạ sốt rồi nằm cả ngày. Không biết ngủ bao lâu, lúc nghe tiếng chuông cửa vang lên, cậu mới chầm chậm xuống giường, mở cửa.
Trước cửa là Trung Hiếu.
Tay cầm một túi thức ăn, y cười híp mắt chen chân bước vào. Nhìn thấy Quang Anh còn mặc áo ngủ, vẻ mặt đờ đẫn, thắc mắc mà hỏi: "Hôm nay cậu không đi làm à? Bây giờ còn mặc áo ngủ?"
Bây giờ là tám giờ tối.
Bất tri bất giác Quang Anh đã ngủ hết một ngày, cả ngày ngoại trừ thuốc hạ sốt thì không ăn thêm cái gì nữa. Lúc này, nghe mùi thơm của thức ăn, bụng cậu liền đói theo.
"May quá, lại còn mang thức ăn đến nữa." Quang Anh không khách sáo đi tới, lấy hộp cơm từ trong túi nhựa ra, ăn vài miếng.
Trung Hiếu nhìn cậu hồi lâu, lắc đầu, "Cậu làm sao vậy? Hôm nay sao lại xin nghỉ?"
Quang Anh nghi hoặc, "Sao anh biết hôm nay em xin nghỉ?"
Trung Hiếu cười cười, thái độ cao thâm khó dò mà nhìn cậu. Quang Anh bị y nhìn mà căng thẳng, "Có chuyện gì nói mau, đừng nhìn em như vậy."
"Cũng không có gì, có điều Hoàng Đức Duy không tìm được cậu, chó cùng rứt giậu hỏi anh thôi."
Nghe Trung Hiếu nói xong, đôi đũa trong tay Quang Anh suýt chút nữa rớt xuống đất. "Hoàng... Hoàng Đức Duy? Anh ta hỏi anh làm gì?"
BẠN ĐANG ĐỌC
7 năm - CapRhy
FanfictionThể loại: Hiện đại, ngược, gương vỡ lại lành Yêu một người không yêu mình là như thế nào??? Quang Anh chắc chắn là người hiểu rõ nhất. Một người yêu hết lòng, yêu đến mức bỏ xuống bản thân, cố gắng trở thành một người khác... Người kia nói thích ngư...