Cân nhắc đến hậu quả có thể xảy ra tiếp theo, Lâm Dục không thể không từ bỏ ý định tiếp tục trêu chọc.Cậu xoay người hướng bên giường lẩm bẩm nói: "Không nhìn thì không nhìn, ai thèm..."
Nếu giờ phút này quay đầu nhìn lại, cậu sẽ có thể nhìn thấy sóng gió bão táp ẩn chứa trong đôi mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu.
Lâm Dục nằm ở trên giường, yên lặng vểnh tai nghe ngóng động tĩnh phía sau.
Lần này tiếng nước trở nên gấp gáp, nặng nề như phát tiết một cảm xúc khó tả nào đó.
Không lâu sau, tiếng nước cũng ngừng, Hạ Trầm thấp giọng nói: "Ta xong rồi."
Lâm Dục quay người lại, thấy người vừa mới tắm xong quần áo đã mặc chỉnh tề, không khỏi cười ra tiếng.
"Ngươi cười cái gì?" Hạ Trầm vẻ mặt tuấn tú ủ rũ, không dám liếc cậu một cái.
"Ta không cười." Lâm Dục thu hồi nụ cười, vỗ vỗ bên cạnh cậu: "Lên đây, chúng ta đi ngủ sớm một chút."
"Không được." Hạ Trầm đi ra khỏi cửa: "Ta đi gọi tiểu nhị mang thêm chăn bông đến, ta ngủ dưới đất."
"Cái gì?" Lâm Dục hơi nhíu mày: "Có giường mà không ngủ, sao lại ngủ dưới đất?"
Hạ Trầm không quay đầu lại: "Ngươi không quen ngủ với người khác."
Lâm Dục không chút do dự nói: "Ngươi không phải là người khác."
Trải qua hơn 800 năm, bọn họ đã cùng nhau ngủ không biết bao nhiêu lần, đủ các loại tư thế, cho dù không quen, cũng đã sớm bị ép thành thói quen.
Bàn tay to đặt trên chốt cửa dừng lại, như đang suy nghĩ điều gì.
"Mau lên đi, giường lớn như vậy." Lâm Dục nhích vào bên trong một chút, thúc giục nói: "Tướng ngủ của ta tốt lắm, buổi tối sẽ không đá ngươi."
Hạ Trầm do dự một chút, cuối cùng thỏa hiệp: "Được."
Anh thổi tắt ngọn nến, đi đến bên giường, cởi chiếc áo choàng vừa mặc trên người, vén chăn lên.
Anh nằm thẳng tắp trên mép giường, cố tình che giấu tiếng thở dốc của mình.
Lâm Dục vươn tay giữ lấy cánh tay của anh: "Nhích vào một chút, coi chừng rơi xuống giường."
Bàn tay ấm áp phủ lên, mặc dù cách qua một tầng áo lót, các cơ trên cánh tay lập tức căng thẳng, lòng bàn tay nắm chặt.
Lâm Dục như bị nóng bỏng, vội vàng rút tay về, suy nghĩ một chút lại lấy ra gối lụa sau đầu, đặt ở giữa hai người.
Hạ Trầm mặc cậu lăn lộn, nhắm mắt lại không nói gì.
Một lúc sau, hơi thở của Lâm Dục trở nên ổn định, đều đều.
Hạ Trầm chậm rãi mở ra một đôi mắt đen kịt, yên lặng đảo qua, ánh mắt u ám rơi vào một bên khuôn mặt xinh đẹp.
Là người tu đạo, ngũ quan so với người thường sắc sảo gấp mấy lần, trong bóng tối, anh yên lặng mà khắc chế nhìn người bên cạnh ngủ say.