Chương 47

1.4K 86 0
                                    


Sương đen quấn quanh người Hạ Trầm tản hết đi, khuôn mặt anh tuấn cũng trút bỏ hắc khí dày đặc, trở nên tái nhợt như tờ giấy.

Lâm Dục theo bản năng cúi đầu, áp sát lỗ tai vào lồng ngực bị thủng một lỗ lớn, nhận ra mình không thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, vẻ mặt càng thêm hoảng loạn.

"Nó không phải là người sống, tim đập thế nào được?" Lâm Chính Dương nhìn đứa con trai thông minh từ trước đến nay của mình bỗng trở nên ngốc nghếch, không khỏi mở miệng nhắc nhở.

Lâm Dục ngẩn ra, ngước mắt hỏi: "Cha, cha có cách nào không..."

"Không có cách nào đâu, tổ tiên của Lâm gia bao đời nay chỉ có thể trừ tà." Trong lòng Lâm Chính Dương biết rõ con trai mình muốn hỏi cái gì, ông cắt ngang lời cậu: "Cuối cùng ra sao chỉ có thể trông cậy vào vận may của nó."

Lâm Dục nhíu mày: "Nhưng chúng ta không thể cứ đặt cậu ấy ở chỗ này mãi được."

Chưa cần nói đến đây là Từ đường của Lâm gia, nếu bị người phát hiện sẽ rất phiền toái. Quan trọng hơn là, Hạ Trầm rất kiêng kỵ năng lượng thần bí nào đó trong Tế đường này.

Lâm Chính Dương hỏi ngược lại: "A Dục, con muốn mang nó về nhà à?"

"Dưới chân núi có một căn nhà gỗ nhỏ, để cậu ấy ở chỗ đó trước được không cha?" Lâm Dục bất chợt dừng lại: "Một khi xảy ra tình huống gì, trong phạm vi Lâm gia cũng tương đối dễ khống chế."

"Làm như vậy đi." Lâm Chính Dương gật đầu: "Cha đi họp với các trưởng lão trước. Sắp xếp chỗ cho nó xong thì về nhà chờ cha."

Lâm Dục cảm kích nhìn cha mình, sau đó chuẩn bị đỡ người đàn ông ngã trên mặt đất dậy.

Nhưng cậu thật sự đánh giá bản thân quá cao, không chỉ không nâng được đối phương lên, chính mình cũng suýt nữa ngã chổng vó.

Cậu nhắm mắt lại muốn sử dụng linh lực trong cơ thể, nhưng đột nhiên phát hiện luồng linh lực kia dường như đã biến mất.

Xuất hiện không báo trước, biến mất cũng không tung tích.

Trong lúc cậu ngây người, Lâm Hựu Khiêm đi tới ngồi xổm ở bên cạnh: "Lâm Dục, tôi giúp cậu."

Vẻ mặt của cậu ta thoạt nhìn đã khôi phục như bình thường, hoàn toàn không còn dáng vẻ cuồng loạn vừa rồi.

Lâm Dục mở hai mắt: "Được."

Hai người một trái một phải nâng người đàn ông cao lớn nặng nề lên, gian nan đi xuống chân núi.

Thật vất vả mới đưa được người vào trong nhà gỗ, Lâm Dục đứng ở bên giường thở hổn hển, ánh mắt bình tĩnh rơi trên gương mặt không chút huyết sắc kia.

Mãi cho đến khi Hạ Trầm lộ bản chất trước mặt cậu, cuối cùng cậu mới có thể coi người này và bóng đen không có ngũ quan kia là một thể hợp nhất.

Trong thâm tâm, cậu thậm chí còn cảm thấy hơi may mắn, ít nhất khuôn mặt kia có tồn tại thật.

Lâm Hựu Khiêm lên tiếng: "Lâm Dục, chúng ta đi trước đi."

[ĐM]Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ