18

2.1K 401 26
                                    

Nakime cười gượng, cậu đưa tay lên chào mọi người:

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Nakime cười gượng, cậu đưa tay lên chào mọi người:

"Khoan hãy nói đến mấy vấn đề đó, chúng ta quan tâm chú cá và cậu người này trước được không?"

Mọi người bừng tỉnh, họ giật mình nhìn hung thủ vừa làm hỏng một góc tàu, hoang mang: "Đảo người cá xa tít mà cũng ráng bơi tới đây để ăn nhà hàng hả?"

Nakime bất đắc dĩ: "Nhìn kỹ lại đi, đây là con người đang bị cá gặm đó."

Nakime nhận ra nạn nhân bị cá gặm, cậu ta là Yosaku, một trong hai người đã làm rớt Nakime xuống biển trong quá trình vận chuyển. 

Trên gương mặt nở nụ cười ngọt hơn cả đường nhưng lại khiến người ta lạnh gáy sởn gai ốc, Nakime "trìu mến" nhìn Yosaku.

"Cậu có thù với tôi sao? Chàng trai?"

Hết làm rớt cậu xuống biển, giờ lại gián tiếp hại cậu nứt xương, cuối cùng là do cậu gặp hạn, hay hai kẻ này là hạn của cậu?

Yosaku khóc thét: "Xin lỗi đại ca, em không có cố ý."

Luffy khó hiểu:  "Sao chỉ có một mình anh? Mọi người đâu? Nami đâu?"

Yosaku yếu ớt giơ cánh tay,  khóc ròng: "Trước khi em kể, làm ơn lôi em khỏi miệng cá mập với."

Yosaku được đưa vào bên trong thuyền, quấn khăn lau khô người kèm theo một ly trà ấm. Cuối cùng thì cậu ta tuy vẫn lạnh, run lẩy bà lẩy bẩy nhưng mà đã bình tĩnh hơn. Yosuka bắt đầu nói rằng mình đã biết hướng đi của Nami, nhưng vấn đề phức tạp, mong rằng Luffy có thể hỗ trợ. Đương nhiên là Luffy đồng ý, nhưng đợt này còn có thêm thành viên mới là Sanji.

"Tôi chấp nhận làm đầu bếp trên thuyền của cậu."

Nghe được lời này từ Sanji, Luffy hớn hở, hưng phấn, quàng vai Yosaku nhảy múa.

Nakime nằm trên giường cũng vỗ tay bép bép như hải cẩu góp vui: "Quao, vui quá trời."

Sanji gào lên: "Gãy xương thì nằm im đó đi! Nhúc nhích cho hư người luôn hay gì?"

Bởi vì còn phải lo cho Nami, Sanji phải lo gói đồ đạc rồi vội vã từ biệt nơi này ngay trong ngày. Biết Sanji cần không gian yên tĩnh, Nakime cũng không quấy rầy, cậu kiểm tra lại xương bị gãy đã lành lại, an tâm bước xuống giường. Bắt đầu giúp Luffy càn quét đồ ăn.

"Cậu đã khỏe hẳn rồi hả Naki?"

Nakime cười: "Ừ, có thể xem như vậy. Mà sao cậu lại gọi tôi là Naki?"

[One Piece] NakiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ