Ấm áp

1.4K 31 3
                                    

Hai người lại bước vào cửa hàng mì một lần nữa, ông chủ nóng toát mồ hôi ở trước nồi hơi cười vỗ vang cái bụng. Khi bưng mì lên, ông còn quan sát qua lại giữa hai người bọn họ với vẻ sâu xa.

Chu Thanh Dao run rẩy ăn một miếng mì sợi, thì thầm hỏi Trình Tiêu: "Có phải ông chủ đang hiểu lầm điều gì không?"

Trình Tiêu thêm một đống giấm vào mì mà mặt không đổi sắc, vị chua gay mũi: "Em nói xem?"

"Ý, anh thích ăn giấm như vậy à?"

Cô vốn chỉ thuận miệng hỏi, nhưng động tác của Trình Tiêu lại tạm dừng một giây. Anh ngước mắt lên nhìn cô, đáy mắt lóe lên một tia sáng u ám.

"Em nói giấm chua ấy." Cô vội vàng bổ sung.

Trình Tiêu cười: "Nếu không thì là cái gì? "

Mặt cô đỏ lên, khẽ mím môi, im lặng không lên tiếng, tiếp tục ăn mì.

Khi thanh toán, cô chủ động tranh trả tiền. Trình Tiêu nhíu mày từ chối: "Làm gì có chuyện để con gái trả tiền."

"Dù sao em cũng không thể mặt dày... ăn anh ngủ anh được."

Trình Tiêu: "..."

Ông chủ ở một bên cười ha ha: "Không sao đâu cô bé, cháu cứ yên tâm ăn nó ngủ nó đi. Nó cầu còn không được ấy chứ, trong lòng vui lắm đấy."

"Chú Nghiêm!" Trình Tiêu lên giọng, nghẹn họng không nói nên lời.

Chu Thanh Dao nhân cơ hội đó lục tìm tờ tiền giấy 10 tệ đưa cho ông chủ, sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đẩy chướng ngại vật cao lớn phía trước đi ra.

...

Hai người đi một trước một sau xuyên qua con đường nhỏ. Trình Tiêu cầm cặp sách của cô sải bước đi, Chu Thanh Dao tung tăng tung tẩy đuổi theo phía sau. Hình ảnh ấy, quả thật là có hơi giống cảnh người lớn đón trẻ con đi học về.

Khi đi gần đến dưới dãy nhà anh, dưới mái hiên ở cách đó không xa có một bóng người còng lưng từ từ ngồi dậy.

Người nọ gầy nhom như hình nhân, cười rộ lên lộ ra hàm răng xấu xí, ngậm thuốc lá, miệng hít hơi nhả khói, bộ dạng lôi thôi lếch thếch vô cùng giống như kẻ ăn mày ở ven đường.

"—— Trình Tiêu." Người nọ lé mắt nhìn qua, gọi tên của anh một cách chính xác.

Khi nhìn rõ người tới, Trình Tiêu gần như lập tức đẩy Chu Thanh Dao ra sau lưng để bảo vệ cô theo phản xạ có điều kiện.

Cô không hay biết gì, thò nửa cái đầu ra nhìn lén.

Vẻ mặt và nụ cười của người đó phóng túng dâm đãng, ánh mắt ghê tởm khiến người ta thấy buồn nôn: "Ui, còn lừa được một đứa con gái này."

Trình Tiêu từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Ông lại tới đây làm gì?"

"Cháu nói gì thế, cậu nhớ cháu, không thể đến thăm cháu hả?"

"Ông lại tiêu hết tiền rồi à?" Trình Tiêu không bị lừa bởi vẻ giả dối đó của ông ta, hỏi thẳng thừng.

"Cháu không chủ động báo hiếu nên cậu đây chỉ có thể tự mình tới cửa."

Dưới Mái Hiên - Tiểu Hoa MiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ