Diễm An là một học sinh bình thường ở Tinh Nhuệ, không có thành tích học tập quá xuất sắc như Lưu Tỉnh cũng không phải thuộc dạng hoa khôi triệu người yêu mến, càng không có nhiều tài ăn nói. Diễm An đi học giống như một người cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày của mình vậy.
Vì không có nhiều điểm nổi trội, Diễm Âm rất ít bạn cũng không có năng khiếu kết giao với ai. May mắn, bên cạnh cô là người bạn Lưu Tỉnh, người sẽ luôn kéo tay cô chạm đến những niềm vui nhỏ bé nhưng đủ đầy ấm áp, thói quen đạp xe mỗi cuối tuần băng qua con đường vòng quanh trấn rồi cùng nở một nụ cười vô lo.
Từ nhỏ không sinh sống cùng bố mẹ, cũng không nhận được sự chăm sóc tốt từ nhà cậu mợ, sự có mặt của Lưu Tỉnh trong cuộc sống của Diễm Âm giống như một chiếc ô vừa vặn, làm cho những ngày mưa tầm tã và lạnh lẽo không còn quá khó khăn để đi qua nữa, làm cho những lúc tủi thân bật khóc lặng lẽ ở cầu thang thoát hiểm không còn cô đơn nữa.
Nụ cười ấm áp của Lưu Tỉnh. Hiểu biết hay ho của cô ấy với những điều thường thức luôn có cách làm Diễm Âm bật cười. Sự dịu dàng của Lưu Tỉnh khi đưa cho Diễm Âm chai nước suối lúc nhìn thấy cô khóc đến khàn cả giọng vì một trò đùa của hội con trai. Lời nói dỗ dành nhẹ nhàng của Lưu Tỉnh và cả sự chân thành khi cô ấy không ngần ngại chạm đến chiếc gai nhím của mình để toàn tâm toàn ý ngỏ lời làm bạn.
Tất cả của Lưu Tỉnh đều lưu lại thành một niềm yêu thích và ngưỡng vọng ở trong lòng của Diễm Âm.
Vậy nên ngày biết tin dữ, Diễm Âm mới cảm thấy hôm đó trời đột nhiên nổi bão, chiếc ô bản thân đang cầm chắc lại tốc gió bay đi, thế giới mang hàng triệu cơn mưa đổ ào lên Diễm Âm, từ khuôn mặt, đôi vai, đôi môi, bàn tay đang run rẩy, Diễm Âm không thể phân biệt đâu là mưa đâu là nỗi đau của mình đang thành nước mắt mình rơi xuống.
Ngày Lưu Tỉnh mất, Diễm Âm xin nghỉ vài hôm, túc trực cùng mẹ Lưu Tỉnh để đón tiếp mọi người. Lúc đó, cô mới gặp được Phí Quốc Cơ.
Diễm Âm biết Phí Quốc Cơ qua lời kể của Lưu Tỉnh. Cô biết ông ấy là người sửa chữa công ích, phụ trách bảo trì các khu vực đang thuộc kế hoạch nâng cấp cơ sở của trường. Cô cũng biết Lưu Tỉnh rất hay tìm ông ấy nói chuyện, còn tình nguyện giúp đỡ ông ấy chuyện vặt. Thậm chí, kể cả chuyện gặp nhau ở viện dưỡng lão và cùng nhau chăm sóc mấy chú mèo hoang, Lưu Tỉnh cũng kể cho Diễm Âm nghe không xót một điều.
Trong thâm tâm Diễm Âm, Phí Quốc Cơ không phải người xấu.
"Chú! Có lòng rồi."
Diễm Âm có ngoại hình khá tương đồng với Lưu Tỉnh, hoặc có thể vì thân thiết mà cách ăn mặc của cả hai cũng ảnh hưởng lẫn nhau. Nhưng trong ánh mắt của Diễm Âm luôn hàm chứa sự u buồn lẫn tự tin không phải kiểu hoạt ngôn, sôi nổi hay thấy ở Lưu Tỉnh. Thật sự trông Diễm Âm và Lưu Tỉnh giống như là bù trừ vậy.
Giọng nói của Lưu Tỉnh thanh lãnh, giọng của Diễm Âm lại trầm. Lưu Tỉnh hay cười nhưng Diễm Âm rất bình đạm. Họ là một tấm gương phản chiếu của nhau. Thế nên, giờ phút trông thấy di ảnh của Lưu Tỉnh, nhìn lại dáng vẻ gắng gượng mệt mỏi của Diễm Âm, Phí Quốc Cơ mới chạnh lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
GỌI CÔ LÀ TRI KỶ HAY GỌI LÀ PHÁP Y
Non-Fiction- Tác giả: Tiêu Tiêu - Dưới thân phận nội gián, Tạ Kỳ Ngôn đã thành công giúp cảnh sát thực hiện cuộc bố ráp bắt giữ tên trùm ma túy Thatchai và triệt phát đường. Thế nhưng, khi cảnh sát phát hiện, Tạ Kỳ Ngôn bị tiêm 8 mũi thuốc phiện vào người khi...