Chương 19: Tiểu Thử (III)

420 27 0
                                    

.
..
...
 
                                   
                                          
Đêm đó từ quán cà phê trở về, hiếm khi Freen lại mất ngủ.
 
Nửa đêm cô dựa đầu vào giường, ngạc nhiên với việc mình ngủ không được.
 
Giáo sư Freen cực kì am hiểu xử lý số liệu, phân tích số liệu. Tương tự vậy, từ trước đến nay, cô luôn hiểu được những tâm tư suy nghĩ của chính mình.
 
Trong thế giới này, chẳng ai có một cuộc sống dễ dàng cả. Bất quá trong mênh mông biển người đó, cô không quen biết ai cụ thể. Nhưng đây lại là một cô bé rất dễ thương, hơn nữa lại còn là cô bé mà cô quen biết, cô thực lòng quan tâm. Trong lòng Freen cực kì khó chịu.
 
Freen nhớ đến gương mặt không có huyết sắc, trắng hơn người bình thường của Becky, nhớ tới thân hình nhỏ gầy của nàng, nhớ tới cách nói chuyện đơn giản và bộ dáng đầy ưu tư của nàng.
 
Hộp kí ức toan mở, toàn bộ những hình ảnh từ trước tới giờ chợt nhảy ra, cái trước cái sau liên tục vụt tới trước mặt cô.
 
Nàng mặc đồng phục đi làm, chân nàng chi chít những vết thương vì mang giày cao gót quá nhiều, nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi ở ghế phụ lái.

Còn trước đó nữa, tết Thanh Minh hôm ấy, khuôn mặt nàng nghiêng nghiêng thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ...
 
Ngày Thanh Minh không đón được xe, cũng nàng một mình đi trong mưa, ba lô sau lưng đè nặng lên nàng, nàng cúi người chậm rãi tiến về phía trước.

Còn có hình ảnh nàng đói bụng ăn vội ổ bánh mì bị mắc nghẹn, mặc bộ đồ gấu bông dày cộm đứng phát tờ rơi trong thời tiết 40 độ. Thân hình mảnh khảnh ốm yếu đó thế mà lại mang nội tâm cường đại như vậy.
 
Bằng tuổi nàng, bạn cùng phòng đang tận hưởng tình yêu tươi đẹp, em trai mình thì vô chí vô hướng, ở nhà tránh nóng ăn ăn ngủ ngủ chơi chơi.
 
Không biết là trải qua bao nhiêu khổ cực rồi mới trưởng thành sớm và nghị lực tới mức này.
 
Nếu ba mẹ còn khoẻ mạnh thì thế nào lại để nàng chịu khổ như thế.
 
Cô cuối cùng cũng hiểu, vì cái gì mà Becky bảo không có thời gian yêu đương.
 
Giãy giụa kiếm sống, nỗ lực học tập, cũng đủ chiếm hết thời gian của nàng rồi.
 
Nhưng......
 
Nàng còn nói với mình nàng không phải là đối tượng tốt để yêu đương.
 
Freen nghĩ đến nét u sầu phảng phất giữa hai hàng lông mày của Becky, ngay cả lúc tươi cười cũng chỉ là nhàn nhạt.
 
Không khỏi thở dài một hơi.
 
Từ trước đến nay Freen làm việc luôn quyết đoán nhưng chỉ có tối nay, phương án nghĩ ra là vô số nhưng cái nào cũng liền bị cô gạt bỏ.
 
Dania không rõ lắm mối quan hệ giữa Freen và Becky, nhưng cô tin vào nhân cách của Freen nên mới đem mọi chuyện mình biết nói với Freen.
 
Nhưng vẫn có chút không an tâm mà dặn dò cô, "Chuyện của Becky, cậu biết thôi là được..."
 
Không chờ cô nói xong, Freen đã nói:"Mình biết rồi, chỉ một mình mình biết thôi."

"Ân." Dania thở dài, " Đại học cũng như một xã hội thu nhỏ. Mấy năm trước, trường còn công bố danh sách học sinh xin vay tiền vì hoàn cảnh đặc biệt. Sau khi công bố, những học sinh trong danh sách đó liền bị mọi người quan sát nhất cử nhất động. Thanh niên có tự trọng cao mà. Sau đó có một sinh viên có khuất tất trong lòng thế nào lại đi tự sát... Cho nên hiện tại không có công bố, cũng không dán danh sách..."
                                                             
Freen lại nghĩ tới lời của Dania, vô thức mà lại thở dài.
 
Tạm thời không có cách nào cả.
 
Cô xoay người tắt đèn, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
 
Ngày hôm sau, cô thức dậy trễ một chút. Sau khi ăn sáng thì tập thể dục tại nhà, chuẩn bị ra ngoài.
 
Lúc đóng cửa lại, cô thấy trên cửa có treo một bó hoa được bó lại trong giấy kraft màu cà phê. Hoa hồng trắng tinh khôi cùng hoa bách hợp, có những nụ hoa chưa kịp nở, hoa tú cầu tím hồng nhạt, phối màu rất tươi mát, thanh nhã. Trên cánh hoa còn đọng lại vài giọt sương, hoa còn đang rất tươi.
Freen có chút bất ngờ. Cô thường xuyên nhận được hoa tỏ tình, thư tình, thơ tình đều có. Nhưng một bó hoa thế này, không thiệp, không lời nhắn. Liền cứ như vậy, lẳng lặng chờ cô phát hiện.
 
Becky ở "Tiểu hoa hồng" đi làm thời gian là 9 giờ rưỡi, giữa trưa có nửa tiếng ăn cơm.
 
Lúc này nàng mới mở Line lên.
 
"Thấy chị em biết ý không? Sớm như vậy đã cho em mở hàng. Tiền thì không cần đâu. Em rảnh có thời gian thì lại đây giúp đàn chị trông cửa hàng là được." Sau đó là mặt cười liên tiếp.
 
Tiếp theo là Yuki: "Đàn chị tính toán giỏi ghê nha! Kêu Becky của chúng ta đi bán hoa ở cửa hàng, chắc chắn sẽ có nhiều nam sinh tới mua hoa!"
 
Đàn chị: "Ha ha, sao biết ý chị hay vậy. Nhờ chị gửi hoa gì gì cũng không sao đâu Becky. Em thấy thích gì trong tiệm thì cứ lấy là được." 
 
Yuki: "Đàn chị, chị sẽ không lấy hoa thay tiền lương chứ! Chị cái này gọi là chủ nghĩa tư bản nha!!!".
 
Becky xem tin nhắn đến đây khóe miệng hơi hơi cong lên.
 
Có một đàn chị chung trường đang làm nghiên cứu sinh, năm ngoái chị ấy với vài người bạn gần trường góp vốn mở một cửa hàng hoa nho nhỏ. Chính Yuki giới thiệu cho nàng quen đàn chị này.
 
Nàng đã được Freen giúp đỡ nhiều lần, cũng không biết bày tỏ lòng biết ơn của mình như thế nào. Tối hôm qua đang ngồi học, nhiều lúc nàng bần thần đều bị Yuki phát hiện.
 
Thế là Becky lần đầu chủ động tâm sự với Yuki.
 
Yuki nghe được liên tục líu lưỡi:
"Wow! Giáo sư Freen ấm áp đi!"
"Wow! Giáo sư Freen quá hào phóng!"
 
Còn đưa ra một kết luận: "Mình cảm thấy cô ấy đang giúp em trai cua cậu!"
 
Becky dừng một chút, nghĩ tới những lời của Freen, lắc đầu nói: "Không phải, cô bảo cô từng học Đại học I, cũng có thể xem như là đàn chị của mình."
 
Becky nhớ lại tối hôm qua, lại lần nữa nhớ tới câu kia Freen nói: "Có thể kêu chị là Freen ( sư ) tỷ tỷ," cùng với hình ảnh cô nghiêng nghiêng đầu nhìn mình cười.
 
Yuki căn bản không tin: "Nói như vậy thì cô cũng là đàn chị của mình. Cũng đâu có thấy cô chiếu cố mình như vậy!"

[BHTT] Xuân Hạ Thu Đông | FreenBecky | CoverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ