Chương 78: Đại Hàn (IV)

470 28 20
                                    

.
..
...



Freen đứng dậy khoác áo ngủ vào, chỉnh chăn lại cho Becky sau đó ngồi yên ở mép giường một lúc lâu.

Becky lúc ngủ thật bình yên, hàng mi dài rậm lưu lại một bóng đen dưới mắt hệt như màu than chì, nốt ruồi an tĩnh thấp thoáng nằm giữa đó. Không khí trong phòng một mảnh tĩnh lặng, chỉ còn hơi thở của nàng lưu chuyển.

Freen không biết bản thân mình đã nhìn bao lâu. Cô chậm rãi vươn tay qua. Những ngón tay mảnh khảnh duỗi ra trong không khí che lại đôi mắt của nàng. Cứ nhìn như vậy. Nhìn thật cẩn thận. Chỉ chừa lại một phần nhỏ chóp mũi, môi, đường nét cong cong dưới cằm. Cuối cùng, gương mặt trong trí nhớ hợp lại cùng gương mặt phía dưới.

Tóc dài.

Chỗ kia trong đùi có một cái bớt màu đỏ.

Tất cả đều trùng khớp.

Đúng rồi, cô làm thế nào lại không nhận ra được. Cô từng có cảm giác.

Đúng rồi, cô không dám xác định, nhưng sự thật chính là như thế, trong lúc cô chưa kịp phòng bị, bất thình lình hiện ra trước mắt cô. Một chút thời gian để thích ứng cô đều không có.

Là Thượng Đế đang đùa giỡn cô hay đặc biệt chiếu cố cô? Giờ phút này trong lòng cô cảm xúc lẫn lộn, thật nhiều hối hận, đau lòng, và cả cảm kích.

Freen nhẹ nhàng mà dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt bạn gái mình, hốc mắt cô vẫn còn đỏ.

Cô cho rằng khi đó ở canteen nhìn thấy nàng chính là lần đầu tiên gặp mặt, hoặc là ở chỗ trường học, ai biết được đều không phải. Hai người vốn đã gặp nhau từ trước.

Kỳ thật buổi tối đó ở khách sạn cô đã rung động. Năm đó đáng ra cô nên kiên trì hơn, nhờ người tiếp tục điều tra. Sau khi tìm ra được trường thực tập sinh đó theo học thì mọi manh mối tiếp theo đều bị chặt đứt.

Sau đó cô lại nghĩ, có lẽ không gặp được là do duyên phận, nếu thật sự đã được an bài gặp nhau thì nhất định cũng sẽ có ngày gặp.

Có lẽ là cô đã viện cớ. Khi đó cô mệt mỏi, thế giới người lớn nào có nhiều nguyện cầu như vậy, mà thậm chí tìm lại được thì có thể làm được gì nữa? Tất cả đều là ẩn số, chỉ có cuộc sống hiện tại mới nắm bắt được, kiểm soát được, cũng là thứ quan trọng nhất đối với cô.

"Thực xin lỗi, đã không thể tìm được em."

"Cảm ơn em vẫn đến bên chị......"

Qua một ngày, lúc Becky thức dậy thì mặt trời đã treo cao. Nàng ngồi dậy, trong phòng ngủ chỉ có một mình nàng. Mơ mơ màng màng nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn lại bản thân, nàng sửng sốt, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, vội giở chăn ra.

Trên người nàng mặc quần áo, là đồ của Freen, quần áo có mùi hương chỉ thuộc về cô.

Becky nín thở, vùi mặt vào áo, hít thật sâu, những hình ảnh đêm qua đều lần lượt hiện về.

Hai người bên nhau thân mật hơn bao giờ hết.

Đủ loại kí ức lướt qua, Becky nhớ tới đêm đầu tiên hai ngươi gặp nhau ở trường, nàng bị xe Freen đụng phải, một khắc kia nàng vốn dĩ không muốn nói chuyện với cô. Thấm thoát đã là câu chuyện của một thế kỷ.

Nàng nhìn phía cửa sổ, màn cũng chưa kéo ra. Đây là ngày đầu tiên của năm mới, cũng là một ngày mới tốt đẹp thuộc về nàng và Freen.

"Dậy rồi hả?" Đang suy nghĩ thì người kia đã đi đến, nở nụ cười rạng rỡ như sắc hoa mùa xuân.

Trái tim Becky giống như bị một chú nai con thình lình đâm vào hai cái, "Dạ."

"Bữa sáng xong rồi." Cô đi tới, kéo màn cửa, ánh sáng lọt vào khe cửa hơi chói mắt nhưng khung cảnh tuyệt đẹp sau khi tuyết tan dần hiện lên, nhuộm lên một sắc màu xanh mát của mùa xuân.

"Rửa mặt xong thì ăn sáng nào." Freen hơi cúi người giang hai tay ra, giống như muốn ôm nàng.

"...... Đừng." Becky lúng túng xuống giường, rồi chạy thẳng vào toilet dưới cái nhìn chăm chú của Freen. Nàng đóng cửa lại, tạt nước ấm lên hai gò má hơi nóng, hình như càng lúc càng nóng hơn.

Nàng tắm rửa, thay quần áo rồi đột nhiên ngơ ngẩn. Thân thể của nàng thì nàng biết rất rõ, nhưng đối với việc gần gũi giữa người yêu với người yêu, nàng vẫn chưa hoàn toàn biết hết. Nàng nghi ngờ bước ra ngoài.

Freen đang trải lại giường, lúc nhìn thấy nàng chợt nhoẻn miệng cười.

Becky sửng sốt, ký ức tối qua lại lần nữa hiện lên mồn một. Nàng liếc nhìn Freen một cái, ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, mắt nhìn chằm chằm lên ga trải giường trên sàn nhà, Becky đi qua cầm nó lên, cúi gằm mặt lí nhí nói: "Em mang đi giặt......"

Lúc đứng cạnh máy giặt, Becky lật qua lật lại, vẫn không tìm thấy dấu vết mà nàng nghĩ tới, sự nghi ngờ lại tăng thêm.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, "Đang tìm gì đó?"

Động tác Becky đột nhiên khựng lại, tay cầm ga giường, mặt nghệch ra, thả xuống không được mà tiếp tục cầm cũng không xong.

Freen nén cười tiến lại gần, từ phía sau ôm lấy nàng, lại gọi nàng, "Pipi......"

Becky hơi hơi cúi đầu, cắn môi không nói lời nào, nhưng cả hai lỗ tai đều đỏ lên. Freen không nhịn được, nhẹ nhàng cắn lên một cái, "Thật đáng yêu."

"...... Chọc ghẹo em......" Becky nói vậy nhưng cũng không phản kháng gì. Nàng chỉ cúi đầu thấp hơn nữa, tay cũng buông thỏng, tay vẫn níu lấy khăn trải giường không buông, dường như là hành động theo bản năng muốn bấu víu vào thứ gì đó để che giấu.

"A, không chọc ghẹo Pipi." Freen cúi đầu nhìn mặt của nàng, sát lại gần nàng lần nữa, thì thầm: "......Nếu em muốn biết thì... chúng ta vẫn chưa có...... như vậy."

Becky ngơ ngẩn, mắt mở to.
Còn, còn chưa sao?

Da thịt thân thể nàng vẫn còn lưu lại xúc cảm như tơ lụa từ cánh môi của Freen, giống như mưa xuân kéo dài, lại còn rất ấm áp.

"Thích tối qua chị làm vậy với em sao?"

[BHTT] Xuân Hạ Thu Đông | FreenBecky | CoverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ