Chương 69: Đông Chí (VII)

394 29 23
                                    

.
..
...



Kyomi tự thấy mình không phải là người lỗ mãng hay không biết tình thú. Nhưng con người, khi cảm xúc dâng lên, thường sẽ không khống chế được mình. Cô nghe giọng mình nói: "Cậu vẫn y như vậy. Trước kia đồ không ăn được cũng đẩy qua cho Ellen."

Lời vừa nói ra, cả căn phòng liền chìm trong im lặng.

Becky ngẩn người, nàng cắn môi dưới, cắn bể một viên bánh trôi. Nhân mè đen thơm nồng lan tràn trong khoang miệng của nàng, nhưng ngoài ý muốn, giờ lại mang chút đắng. Nàng lẳng lặng ăn.

Lúc nghe được những lời này, vẻ tươi cười trên mặt Freen nhạt đi hẳn. Cô nhìn thẳng Kyomi vài giây không nói chuyện.

Kyomi đón lấy ánh mắt của cô. Ngón tay phía dưới bàn ăn nhéo lấy nhau.

Freen quay sang nhìn Becky, cầm lấy tay nàng, ngón tay Becky hơi lạnh, Freen nhẹ nhàng nắm lấy chúng, Becky nhìn nàng cười. Hai người khẽ im lặng nhìn nhau, ngầm hiểu.

Đêm qua tuyết ngừng, ánh mặt trời mỏng manh vẩy những tia nắng lên người, cũng không làm ấm lên mấy.

Kyomi ở bên ngoài đợi mười phút, Freen thay quần áo tiễn cô.

Hai người yên lặng đi vài phút, Kyomi nghiêng đầu qua liếc nhìn Freen, Freen cúi đầu, một chút ánh nắng chiếu trên đầu cô. Hàng mi mỏng của Kyomi hơi cụp xuống, nhìn sang hướng khác.

Một lát sau, nàng chậm rãi nói:
"Mình mới chia tay không lâu, tâm trạng vẫn còn rất tệ. Tới đây không báo trước cậu, thật quấy rầy hai người."

Hai người biết nhau đã mười mấy năm, đáng ra không nên nói những câu xa lạ như vậy, Kyomi ngẫm lại lời mình nói, trong lòng lại cảm thấy cay đắng. Cô vậy mà nếm mùi uỷ khuất rồi..

Có thể Freen cũng không muốn trả lời cô ngay, Kyomi nghĩ, cậu ấy vẫn cho rằng mình làm phiền.

Cô cũng trầm mặc.

Nghĩ đến vừa rồi, sau khi ăn xong bánh trôi, Kyomi bảo phải về, còn nói chưa bao giờ biết Nam đại nên muốn Freen đi cùng cô một đoạn. Freen không đồng ý ngay lập tức nhưng Becky thì không phản đối, còn nói mình sẽ rửa chén, lịch sự nói tạm biệt với cô.

Trong đầu hiện lên gương mặt của Becky, cô bé này quá điềm tĩnh, nghe cô nhắc tới Ellen cũng không có vẻ gì chịu đả kích. Hoặc là không để bụng Freen hoặc chính là do Freen đã kể chuyện Ellen cho Becky nghe.

Đã tới mức này rồi sao?

Trong lòng Kyomi nặng trĩu, vô cùng ngổn ngang. Khóe mắt không tự chủ được mà liếc mắt nhìn Freen lần nữa. Freen cũng không có nhìn cô nàng: "Công việc của mình rất bận. Hiện tại ở bên Pipi, cũng không có dư thời gian để lo đến chuyện khác."

Ngữ khí bằng phẳng bình tĩnh.

Tim Kyomi hơi hơi run lên.

"Sao lại chia tay?" Freen hỏi lại.

Kyomi đốn hạ, cười khổ, "Là do mình."

Freen cũng không hề hỏi, hai người yên lặng đi một đoạn nữa.

"Xem ra lần này......" Lời muốn nói chực chờ loanh quanh trên đầu lưỡi Kyomi, cuối cũng cũng nói ra, "Cậu thật sự rất thích cô bé này. " Bên cạnh cây cao còn có tuyết đọng, ánh mặt trời treo ở phía trên, đem hóa chưa hóa.

"Đúng, mình rất thích em ấy." Nhắc tới Becky, khóe môi Freen liền cong lên, "Mình cảm thấy...... chính là em ấy."

Kyomi đột nhiên sửng sốt, bước chân dừng lại.

Freen quay đầu lại đối diện với cô, nhẹ nhàng cười nói: "Tiểu Kyo, mình hiện tại rất hạnh phúc."

Becky ngồi ở ghế trên nhà bếp, tay ôm đầu gối, nhìn máy rửa chén hoạt động, thẫn thờ.

Becky từ nhỏ vốn không phải là kiểu người tự ti. Lúc bé ở nông thôn, ba mẹ nàng đều tốt nghiệp đại học, đều làm giáo viên. Môi trường gia đình hoà thuận, cởi mở. Nàng từ nhỏ lớn lên xinh đẹp thông minh, sống vui vẻ vô lo. Chờ nàng lớn hơn một chút, cả nhà dọn tới Huyện Thành, cha mẹ nhận công tác ở trường học Huyện Thành. Thành tích học tập tốt, gia giáo cũng tốt, quan hệ giao tiếp xã hội cũng hoà hợp.

Năm sinh nhật mười hai tuổi, ba để dành chút tiền dẫn nàng đi nha sĩ làm răng. Đó là lần đầu tiên nàng vào thành phố lớn xe cộ đông đúc, nơi nơi đầy những cửa hàng, nhãn hiệu nàng chưa bao giờ thấy qua. Trên đường đông đúc người qua lại mặc đồ chỉnh tề gọn gàng. Lần đầu tiên, đứng trước một vùng đất bao la như vậy, nàng bỗng sinh ra cảm giác tự ti xa lạ. Nhưng ba nàng, dù mặc quần áo đã cũ một nửa, thần thái vẫn tự nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Thế giới không thuộc riêng về một loại người nào cả. Giống như đường dưới chân chúng ta, mỗi người đều có thể đi. Pipi, đừng sợ hãi, can đảm bước về phía trước là được."

[BHTT] Xuân Hạ Thu Đông | FreenBecky | CoverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ