Chương 50

141 4 0
                                    

Kiều Thư Á ừ một tiếng , cũng không hỏi nhiều: "Muốn xem lại một lần hay tiếp tục đi đạo?"

"Xem một chút nữa đi."

Tư Hoa Niên kiễng chân nhìn về phía đám đông, mọi người chỉ đang thì thầm với nhau, có lẽ họ bị thảm kịch vừa rồi hù dọa nên cũng không có ai bước tới nhặt đá.

Ngoại trừ viên đá vừa cắt ra, những cái còn lại thực sự trông không đẹp lắm. Chúng chất đống ở đó với những hình thù kỳ lạ và bụi bặm, một khi nhìn vào chúng, sẽ không muốn nhìn lại nữa.

Người bán đá đã cố gắng hết sức để bán nó, nhưng với ví dụ vừa rồi, cũng không ai sẵn sàng bỏ tiền.

"Thư Á, cậu nghĩ những thứ đó trị giá bao nhiêu?"

Đều là đồ thừa, Kiều Thư Á nhìn bọn chúng, tùy ý nói: "Mấy ngàn tệ."

Quá rẻ.

Tư Hoa Niên có chút ngứa ngáy: "Tôi muốn mua một cái."

Đối với một gia đình như gia đình cô, việc mất ngàn tệ cũng giống như ném vài đồng xu xuống nước. Kiều Thư Á biết điều này nên cũng không ngăn cản cô: "Đi thôi."

Đi tới bệ đá, Tư Hoa Niên lễ phép hỏi: "Xin chào, tôi muốn chọn một cái, được không?"

Người bán hàng rong quay lại nhìn, trên mặt có chút vui mừng: "Được được , cô có thể chọn bất cứ đá gì cô muốn."

Anh ta đã bán đá được vài năm. Là đá quý, lại là đồ thật, ra vào tốn rất nhiều tiền. Mọi người đều có đôi mắt độc, họ thích là nhất loại khách hàng giản dị và giàu có này.

Đôi vợ chồng trẻ trước mặt tuy còn trẻ nhưng ăn mặc chỉnh tề, trông quả thực như những con cừu non có thể dễ dàng bị chặt chém giá cả. 

Tư Hoa Niên cúi đầu, ngẫu nhiên chỉ vào một cái: "Chính là nó."

Tuy tương đối nhỏ nhưng hình dáng viên đá lại tròn trịa và khá dễ thương.

Thấy cô lựa chọn như vậy, người bán hàng rong thầm hối hận. Viên đá này có vỏ bằng sáp nước, anh nghĩ nó sẽ khó bán, thậm chí còn không thể mở được khoan qua lớp vỏ đủ to bằng móng tay. Với rất nhiều người đang dõi theo, anh cảm thấy xấu hổ khi đòi giá cao.

...Quên đi, giữ lại cũng vô ích, nếu có thể kiếm được một ít cũng đáng.

Thực lòng sẽ thích hợp hơn nếu bán nó với giá khoảng hai nghìn nhân dân tệ. Nhưng bán hàng rong dành lại chút đường sống và nói: "Bốn ngàn tệ, cảm ơn."

Tư Hoa Niên lấy điện thoại di động ra quét mã QR để chuyển tiền.

Những người xem vốn có chút hứng thú, nhưng khi thấy cô trả tiền nhiều như vậy, đều bất lực cười.

Người trẻ luôn phải đóng một ít học phí, bốn nghìn tệ cũng không hại gì.

"Cậu muốn cắt tảng đá này thế nào?"

Người ta nói rằng khi đổ đá thạch, "một con dao sẽ khiến bạn nghèo đi, một con dao sẽ làm bạn giàu có và một con dao sẽ xuyên qua bao tải."

Tư Hoa Niên biết rằng cần phải sử dụng con dao, nhưng cô không biết phải làm thế nào. Nhìn Kiều Thư Á dò hỏi, anh cũng biết rất ít về mấy cái này , Tư Hoa Niên chỉ có thể nói: "Cứ thử xem sao."

[Đang Edit]Sống Lại Để Ôm AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ