Chương 27

244 12 0
                                    

Tư Tấn rên rỉ: "Niên Niên..."

"Anh," Tư Hoa Niên ghé vào ngực anh, đưa tay sờ lên mặt với trán của anh, "Nóng quá!"

Cơ thể mềm mại của cô áp vào người anh, đôi tay nhỏ nhắn không ngừng chạm vào mặt anh, hơi thở của Tư Tấn có chút khó khăn, anh cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

"Niên Niên ngoan, để anh đứng dậy."

Tư Hoa Niên hung hăng nói: "Không được! Anh đang sốt."

Đôi mắt của cô tròn xoe có chút tức giận, thật đáng yêu. Khuôn mặt của cô rất gần với anh, con ngươi trong veo của cô tràn đầy bóng dáng của anh.

Tư Tấn sửng sốt mấy giây, không khỏi đưa tay ôm lấy eo cô, lẩm bẩm: "Niên Niên... bảo bối..." Ánh mắt anh mờ mịt, trên người dường như có một lớp sương mù mỏng. Thật gần, thật sự rất gần... Chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể hôn lên đôi môi mềm mại của Niên Niên. Không biết là do bệnh hay do nguyên nhân nào khác, nhưng có một ngọn lửa không tên đốt anh đến choáng váng đầu óc, hô hấp nặng nề.

"Anh ơi, anh có thấy khó chịu không?" Tư Hoa Niên lo lắng sờ khuôn mặt đỏ bừng của anh, "Em đi mua thuốc cho anh."

Tư Tấn không muốn lộ ra một mặt yếu đuối như vậy trước mặt Tư Hoa Niên, nhưng anh thật sự bệnh quá nặng, đành phải bất đắc dĩ buông tay mình ra khỏi eo cô, nói: "Em đi đi."

Tư Hoa Niên đi xuống lầu, đi mấy bước là tới hiệu thuốc. Cô mua một hộp thuốc hạ sốt và một ít thuốc cảm dự phòng rồi nhanh chóng đi bộ về nhà.

Bước vào phòng Tư Tấn, thấy anh đang nằm trên giường, vẫn vô thức cau mày, vẻ mặt khó chịu.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tư Hoa Niên, anh mở mắt.

"Niên Niên."

Tư Hoa Niên nhanh chóng bước tới, đỡ anh ngồi dậy, đặt thuốc vào tay anh. Tư Tấn đưa tay đón lấy thuốc, Tư Hoa Niên đưa ly nước ấm kề môi anh: "Anh uống nhanh đi."

"Niên Niên," Tư Tấn khàn giọng gọi, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Em đã lớn rồi."

Biết chăm sóc người khác, khiến trái tim anh run lên vì ấm áp.

"Anh," Tư Hoa Niên ôm lấy eo anh, giọng nói nhẹ nhàng.

Tư Tấn lặng lẽ cúi đầu, dùng môi chạm vào đỉnh đầu cô, quyết tâm đẩy cô ra: "Niên Niên, em mau đi gọi đồ ăn đi."

"Em không muốn ăn," Tư Hoa Niên buồn bực nói, chui lại vào trong lòng ngực anh lần nữa, "Em muốn ở cùng anh."

Từ khi ra đời đến ngày anh chết ở kiếp trước, đây là lần đầu tiên trong ký ức của Tư Hoa Niên cô nhìn thấy anh bị bệnh. Người anh cao lớn, cường tráng, toàn năng hóa ra cũng bị bệnh. Lần đầu tiên, cô ý thức được rõ ràng anh thực sự là một con người bằng xương bằng thịt khiến cô cảm thấy đau lòng.

"Không được," giọng điệu Tư Tấn có chút nghiêm khắc, "Đi nhanh đi."

"..." Tư Hoa Niên không còn cách nào khác đành miễn cưỡng bước ra khỏi phòng. Cô ngồi xuống ghế sofa, mở APP đặt đồ ăn, chọn ngẫu nhiên vài món, đang định chốt đơn thì chợt nhận ra một chuyện.

[Đang Edit]Sống Lại Để Ôm AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ