Chương 52

129 6 0
                                    

Sửa họ?

"Anh định sẽ đổi họ thành gì," Tư Hoa Niên theo bản năng nhíu mày, "Tại sao anh lại muốn sửa ?"

Đổi thành gì?

Kỳ thật Tư Tấn cũng không biết. Ngoại trừ dòng họ "Tư" này, ngay cả anh cũng không biết chính mình thực sự là ai.

Anh cũng không phải được sinh ra ở trong núi.

Rất nhiều thời gian đã trôi qua, những chuyện này anh đã sớm không còn nhớ rõ. Chỉ nhớ khi còn rất nhỏ cũng từng ở trong một gia đình tương đối khá giả.

Có một ngày chơi đùa ở bên ngoài, đột nhiên sau gáy cảm thấy tê rần, liền hôn mê b·ất t·ỉnh. Tỉnh lại liền đã ở thôn nhỏ trong núi, nhìn xung quanh là nhà ở cũ nát. Đầu bị thương, lại vốn còn là đứa trẻ nhỏ liền đem những ký ức mơ hồ quên đi hơn phân nửa.

Song, theo như lời những người dân trong thôn đó nói, anh không có cha, chỉ được một góa trung niên nuôi, mà người này đã tiêu hết số tiền mình có mới mua được đứa trẻ đáng yêu như anh.

Họ gì, tên gọi là gì, Tư Tấn thực sự một chút cũng không thèm để ý. Chỉ cần có thể thuận lợi cưới cô, mặc dù anh có phải đem tên sửa thành Đại Sơn, anh cũng không có bất kì ý kiến gì.

"Hoa Niên, anh tưởng..." "Tưởng cái gì mà tưởng, liền biết đều là suy nghĩ vớ vẩn," Tư Hoa Niên âm điệu không vui, cúi đầu cắn môi anh một cái, "Không nháo nữa, mau đi ngủ nào."

Cô gái nhỏ ghé vào ngực anh, bím tóc hơi rối rơi ở trên mặt anh. Tư Tấn duỗi tay nhẹ nhàng gạt ra, yêu thương mà sủng nịch xoa mặt Tư Hoa Niên: "Bảo bối, anh chỉ là sửa họ mà thôi, vẫn là anh trai của em..." Không biết là câu nào lời nói kích thích tới Tư Hoa Niên, cô gái nhỏ đột nhiên sụt sùi, bỗng nhiên liền oà lên khóc.

"Anh có ý gì? Anh đương nhiên là anh trai em! Em mặc kệ anh trước đây là ai! Anh chính là họ Tư, là anh trai của em, con của cha me!"

Tư Hoa Niên mở to đôi mắt tròn xoe, bởi vì tức giận mà ở trong bóng tối phá lệ mở to: "Anh, anh là người thân duy nhất của em! Anh có phải hay không, không muốn em nữa, sửa lại họ liền cùng em phân rõ giới hạn, kế tiếp liền chuẩn bị vứt bỏ em, có phải hay không, anh nói xem!"

"Bảo bối," Tư Tấn trầm mặt, "Đừng nói lung tung."

Thật là tức giận tới không thể chịu được.

Tư Hoa Niên oán hận cắn môi hắn, trừng mắt nhìn anh buông lời đe doạ: "Không được sửa, anh  nghe chưa? Anh dám sửa, em liền, em liền ——" Cô đối xử với anh trai trước giờ đều là xuất phát từ bản năng, không nỡ dám làm anh đau lòng: "Em liền cắn ch·ết anh!"

Tư Tấn khoé môi giật giật, còn không kịp nói cái gì, đã bị cô giống như cún con cắn một cái.

Nhìn em gái tức giận thành như vậy, trong lòng anh vô cùng đau đớn, dù có kiên định với chủ ý của mình cỡ nào đi chăng nữa, cũng quả thật kiên trì không nổi nữa rồi.

"Anh không đổi họ nữa," anh lấy lòng ôm cô, thấp giọng nhận sai, "Ngoan, đừng tức giận nữa."

Tư Hoa Niên trong mắt đều là lửa giận, nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, vẫn là cảm thấy tức giận không chịu được.

[Đang Edit]Sống Lại Để Ôm AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ