An Dụ ngây ngẩn cả người, anh không có tiến lên, hơn nữa còn run rẩy lùi về sau hai bước, nhìn cảnh tượng trước mắt không thể tin được, Cố Phỉ vậy mà lại chủ động đến gần người khác.
Có thể so với heo mẹ leo cây, còn khó tin hơn.
Lâm Thanh Yến cũng có chút ngơ ra, ngơ ra là bởi vì nghe được giọng người đàn ông nói, ôn hòa trầm thấp mà từ tính, giống với giọng nói trong trí nhớ, muốn nói có chỗ nào khác biệt, chính là giọng nói hiện tại có chút trẻ hơn.
Tuy rằng lúc người đàn ông tìm tới cậu, tai cậu đã không nghe rõ được, nhưng vẫn có thể nghe được một ít tiếng động không rõ ràng, chỉ có dán sát bên tai nói chuyện mới nghe rõ được.
Khi đó cậu ít khi nghe được tiếng người đàn ông nói, người đàn ông ngẫu nhiên sẽ cúi đầu dán sát bên tai cậu nói một hai câu.
Lâm Thanh Yến còn nhớ rõ cảm giác khi đó, lúc người đàn ông nói chuyện sẽ phun ra hơi thở nóng làm lỗ tai cậu ngứa và nóng lên, còn có mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt thanh lãnh quanh quẩn ở xoang mũi, đó là mùi hương trên người đàn ông.
Lại ngẩn ngơ?
Chàng trai trước mặt nhìn về phía mình sững sờ, trong tay Cố Phỉ còn cầm màn thầu dơ nhặt từ mặt đất lên, một cái tay khác ở trước mặt cậu quơ quơ, "Cậu đang ngẩn người."
Lâm Thanh Yến đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đôi mắt của người đàn ông đối diện đẹp và thâm thúy, bên trong bao trùm bình tĩnh cùng đạm nhiên, lại mang chút cảm xúc không rõ, không biết là cái gì.
Đối với chuyện nhìn chằm chằm một người đàn ông xa lạ đến mất hồn, cậu có chút xấu hổ, tai trắng nõn đột nhiên đỏ lên, rụt lại nói:
"Ngại quá, vừa rồi tôi không nghe thấy anh nói cái gì."Tầm mắt Cố Phỉ không dấu vết mà từ trên lỗ tai đỏ lên của cậu dời đi, giơ giơ màn thầu trong tay lên, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Cái này dơ rồi."
Lâm Thanh Yến nói: "Này, vậy phải bỏ sao?"
"Ừ" Cố Phỉ xoay người đem màn thầu ném vào thùng rác gần đó, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Yến, ghế dài cũng đủ hai người ngồi, ở giữa còn có khoảng cách 10 centimet.
An Dụ đứng bên cạnh giơ tay khép cằm lại, lại lén lút đi tới gần chỗ bên kia, Cố gia danh tiếng lẫy lừng nổi tiếng lạnh lùng lại đến gần người khác, anh muốn nhìn xem.
Nhưng mà còn chưa bước được nửa bước, Cố Phỉ đột nhiên nhìn qua chỗ anh, trong ánh mắt lạnh nhạt giấu giếm sát khí, An Dụ lập tức dừng bước, nhìn hắn tỏ vẻ vô hại mà nhếch miệng cười.
Ngài tiếp tục ngài tiếp tục, tôi chỉ nhìn chứ không quấy rầy!
Chuyện này so với heo mẹ leo cây còn thú vị hơn.
Lâm Thanh Yến quay qua bên cạnh nhìn một cái, sườn mặt của người đàn ông cùng chính diện đẹp như nhau, đường cong vượt trội tựa như một bức tượng trải qua mài dũa và phác họa cẩn thận, mỗi một chỗ đều cực kỳ hoàn mỹ.
Chỉ là thiếu chút gì đó.
Cụ thể là gì thì cậu không thể chỉ ra được.
Nhìn kỹ còn có chút quen mắt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bị Vạn Người Ghét, Trọng Sinh Bão Toàn Mạng
RandomVì không thích đọc CV nên tự dịch, lần đầu edit nên sẽ có sai sót Nguồn: Wikisach.net Tác giả: Dữu Tử Nãi Đường Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Trọng sinh , Song khiết 🕊️ , Hào môn thế gia , Giới giải trí , Tha...