Trịnh Mễ Mễ gọi điện thoại cho tôi, nói rằng Tiêu Tùy Quang muốn gặp tôi.
Tôi ngơ ngác thật sự, Tiêu Tùy Quang chỉ có duyên gặp mặt tôi một lần, trò chuyện cũng chẳng nhiều, ông ta gặp tôi để làm gì?
"Hôm đó sư đệ hợp nhãn dượng ấy lắm, dượng muốn mời sư đệ tới nhà dùng cơm, còn muốn sư đệ tham quan bộ sưu tập của dượng ấy nữa." Trịnh Mễ Mễ nói.
Người Tiêu Tùy Quang muốn gặp thực ra cũng không phải tôi, mà là "bạn trai Trịnh Mễ Mễ", một khi đã nói dối, sẽ càng phải dùng nhiều lời nói hơn để lấp liếm, xưa nay đều là như vậy.
"Sư đệ giúp sư tỷ đúng lần cuối, lần sau nếu như dượng tỷ còn hỏi về sư đệ nữa, cứ nói sư tỷ đá sư đệ rồi là được."
Trịnh Mễ Mễ liên tục nói rằng mình biết rồi, sau đó gửi địa chỉ cho tôi, hẹn thời gian.
"Kính coong."
Đầu này tôi mới vừa dập điện thoại, bên phía cửa đã có khách hàng đi vào.
"Hoan nghênh..." Tôi thấy đối phương mới mười sáu, mười bảy tuổi, liền ngừng nói ra câu chào, nhắc nhở, "Chỗ chúng tôi không buôn bán với trẻ vị thành niên đâu, cô bé ơi."
Tôi chỉ tay lên tấm biển đỏ dán trên tường, cô bé có mái tóc đen thẳng để tóc mái sững người, rồi vội vàng xua tay với tôi.
"Không phải không phải, em tới tìm người, không phải đến cầm đồ."
Cô bé này mặt bé mắt to, mắt mũi trông cực kỳ xinh đẹp đoan chính, vẻ ngoài trăm phần trăm người Hán, chỉ có ngữ điệu nói hơi là lạ, giống như người nước ngoài.
"Em muốn gặp ai?" Ở đây chỉ có đúng ba người, Liễu Duyệt, tôi, Thẩm Tiểu Thạch, Liễu Duyệt mới vừa liếc mắt nhìn người ta xong đã không có phản ứng gì, không quen, tôi cũng chưa từng gặp cô bé này bao giờ, vậy thì người duy nhất có khả năng quen biết đối phương là...
Tôi chuyển tầm mắt về phía Thẩm Tiểu Thạch, trong lòng suy đoán trăm mối.
Tiểu Thạch hiện giờ như vậy, chưa nói tới chuyện mẹ còn chưa thoát khỏi tai ương tù tội, cả một đống chuyện, rồi chuyện với Ngụy Sư vẫn chưa làm rõ, giờ lại thêm một cô bé tuổi vị thành niên, tôi thực sự sợ nó không chịu nổi.
"Sao, sao thế? Em quen biết gì đâu, không liên quan gì đến em." Thẩm Tiểu Thạch cảm nhận được tôi đang nhìn nó, liền vội vã phủi sạch bách quan hệ.
Rồi hỏi cô bé kia: "Tóm lại là em muốn tìm ai vậy?"
Cô bé kia chuyển tầm mắt một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên mặt tôi, ngón tay thấp thỏm nắm lấy quai ba lô, đi về phía tôi nói: "Xin chào, xin hỏi anh có phải là Lục Phong không? Em là Hàn Anh Viện, em gái cùng mẹ khác cha của Tề Dương."
Nghe thấy hai chữ "Tề Dương", biểu cảm trên mặt tôi tức khắc cứng đờ.
Tôi cũng đã từng nghĩ tới, nếu như đang đi trên đường gặp phải người nhà của Tề Dương sẽ như thế nào, mà chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bọn họ lại tìm tới tận cửa.
Trong tiệm không phải nơi để nói chuyện, dưới ánh mắt tìm tòi của Liễu Duyệt và Thẩm Tiểu Thạch, tôi cùng với Hàn Anh Viện đi ra khỏi tiệm, tới một Cha Chaan Teng gần đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
Phi âu bất hạ
General FictionTác giả: Hồi Nam Tước Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, đô thị, niên thượng, anh em không có quan hệ huyết thống, HE, chủ thụ, góc nhìn thứ nhất Couple: Thịnh Mân Âu x Lục Phong (Người anh lạnh lùng công x Cậu em thâm tình thụ) Số chương: 82 ...