Chương 19: Dẫn tôi đi

113 0 0
                                    

Trên sàn nhảy, nam nữ nhảy nhót trong điên loạn, tiếng nhạc xập xình chọc đau cả màng nhĩ, đèn laser trên trần nhà khiến người ta hoa hết hai mắt.

Đây đã là hộp đêm thứ ba trong đêm nay, nếu như còn vẫn không canh được La Tranh Vân, tôi sẽ không chờ được nữa, chỉ đành bỏ cuộc, rút quân về trước.

"Anh Phong, em mặc như này sẽ lọt vào mắt tên biến thái chết bầm kia thật à?" Thẩm Tiểu Thạch vuốt cặp đít chai dày cộm, dường như chưa quen lắm.

Tôi nhìn vào combo áo phông trắng và sơ mi kẻ caro trên người nó, hồi tưởng lại hình ảnh Mạc Thu mặc, rồi gật đầu nói: "Được mà, đảm bảo là được, có lòng tin vào mình đi." Tôi thay nó điều chỉnh vị trí camera siêu nhỏ, "Đừng hoảng, anh Khỉ của mày theo dõi từ xa được, có nguy hiểm là bọn anh lao tới ngay."

Thẩm Tiểu Thạch nhếch miệng cười: "Ừ, lúc thằng cha bệnh hoạn chết tiệt kia sắp bị em đánh chết, các anh nhớ mau chân mau tay lên đấy."

Liên tục đổi ba quán, uống ba cốc nước chanh, bể trữ của tôi đã hơi đầy, thế là tôi bảo Thẩm Tiểu Thạch tiếp tục chờ, còn mình thì đứng dậy đi vệ sinh.

Lúc đang xả nước, điện thoại trong túi quần rung, Dịch Đại Tráng đang ngồi trong xe đậu ngoài cửa theo dõi gửi tin nhắn tới, La Tranh Vân cuối cùng cũng đến.

Tôi lau khô tay rồi nhanh chân ra khỏi nhà vệ sinh, hộp đêm này có tổng cộng hai tầng trên dưới, tối mù tối mịt không phân biệt được, càng không biết tên kia đang ở đâu ngay được.

Sau khi chen qua lách lại giữa sàn nhảy, tôi ngồi trở về băng ghế dài, nói cho Thẩm Tiểu Thạch là La Tranh Vân đã đến.

Thẩm Tiểu Thạch lập tức ưỡn lưng thẳng, mặt mày trông hết sức căng thẳng, tư thế ngồi cũng mất tự nhiên cực kỳ.

Tôi cau mày: "Mày cứ bình tĩnh xem nào."

Thẩm Tiểu Thạch nhỏ giọng: "Tự nhiên em hơi buồn tè..."

Tôi nhắm mắt lại, bảo nó đi nhanh về nhanh.

Thẩm Tiểu Thạch đi rồi, tôi giang hai tay ngả người về sau, cổ ngửa ra, đột nhiên lại nhìn trực diện một khuôn mặt trên tầng hai.

Ánh nhìn ấy âm u mà mờ ám, như con rắn độc có thể bật dậy bất cứ lúc nào, chỉ vào đúng khoảnh khắc đối diện với tôi, lại toát ra vẻ tươi cười ôn hoà.

Gã giả vờ giả vịt, tôi cũng giả vờ giả vịt lại, không dời ánh mắt sang nơi khác, cũng chẳng chịu thua kém trả lại gã một nụ cười giả lả.

Cuối cùng là gã phải nhìn sang nơi khác trước, một lúc sau, gã đàn ông người nước ngoài có thân hình vạm vỡ cao lớn mặc vest bỗng xuất hiện phía trước băng ghế, đưa một tờ giấy cho tôi.

"Ngài La Tranh Vân đưa cho anh." Vừa chỉ tờ giấy, vừa chỉ vào tôi, tôi chưa kịp hỏi han gì thêm, gã đã quay người đi luôn lên tầng hai.

Tôi mở tờ giấy ra nhìn, phía trên viết một thời gian, một địa điểm, hết sức đơn giản, sáng rõ.

【1 giờ, cửa sau】

Cầm lấy điện thoại qua nhìn giờ, chỉ còn đúng năm phút. Mẹ kiếp, tên này còn vội hơn được nữa không?

Đợi được hai phút, vẫn không thấy Thẩm Tiểu Thạch đâu, chẳng biết có bị ngã xuống bể phốt không nữa.

Phi âu bất hạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ