Chương 34: Phạt trượng dạy đệ nức nở khuyên, thông hiểu việc người vui cùng buồn

122 8 5
                                    

Chương 34: Phạt trượng dạy đệ nức nở khuyên, thông hiểu việc người vui cùng buồn

Editor: Đỉnh Biên Hồ

Trong suy nghĩ ban đầu của hắn, tỷ tỷ dịu dàng dễ thân hẳn sẽ lạnh nhạt với hắn mấy ngày, nếu không cũng sẽ tận tình khuyên bảo hắn lãng tử quay đầu, còn hắn thì chỉ cần đẩy hết toàn bộ chuyện này lên đầu Lâm Huyên, hoặc là nói mình chỉ xuất phát từ lòng tò mò thì liền có thể dễ dàng qua loa kết thúc chuyện này.

Cho dù nàng tức giận hơn nữa thì cũng không thắng nổi bản lĩnh lì lợm la liếm lại giả ngu giả ngơ của hắn, nếu đã như vậy còn không có tác dụng thì cứ liều mạng ngay cả mặt mũi nam tử hán cũng không cần, thừa dịp không có ai quỳ xuống dập đầu với nàng mấy cái, phát lời thề độc, lại ra vẻ đáng yêu, nói lời ngon tiếng ngọt, không sợ không thể dỗ cho nàng vui vẻ.

Nhưng hắn chẳng ngờ tới, tỷ tỷ thế mà ngay cả một câu răn dạy cũng lười nói, lập tức sai bọn hộ viện đánh hắn!

"A a a!" Tạ Tri Phương chớp thời cơ cực nhanh, duỗi cổ nhằm về hướng xe ngựa mà gào cực kỳ bi thảm: "Đau quá! Đau chết mất!"

Tiếng trầm đục của trượng đập vào da thịt vang lên không ngừng bên tai, hắn da dày thịt béo, lại có thêm nội công, năm mươi trượng này cũng không phải chịu không nổi, thế nhưng vẫn làm tư thế kỳ quái mà vặn vẹo lung tung, lớn tiếng hô đau: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Đệ biết sai rồi! Đệ không dám nữa! Tỷ tỷ tha cho đệ một lần đi! Đừng đánh nữa, đừng đánh! A a!"

Thống lĩnh hộ viện bị hắn doạ sợ, trong lòng hoài nghi có phải mình đã xuống tay quá nặng rồi không, động tác không khỏi chậm lại, quay đầu nhìn về phía Tì Ba, thấp giọng xin chỉ thị: "Da thịt tiểu thiếu gia non mịn, sợ rằng không chịu nổi hình phạt nghiêm khắc như vậy, không bằng cô nương xin phép tiểu thư, đánh mười hai mươi trượng thì thôi."

Nhưng còn không đợi Tì Ba chuyển lời, một giọng nói nhu hoà êm tai lại vô cùng nghiêm khắc từ trong xe ngựa truyền ra: "Gia pháp không thể trái, năm mươi trượng một trượng cũng không thể thiếu."

Tạ Tri Phương sửng sốt, chợt la thất thanh lên, trong chốc lát lại thề thốt, trong chốc lát lại đáng thương vô cùng, lời nói trong miệng cứ làm quá lên giống như không phải đang phạt hắn năm mươi trượng mà đang bắt hắn chịu hình phạt nặng gấp mười lần hình phạt này vậy.

"Tỷ tỷ... tỷ tỷ cho đệ một cơ hội giải thích được không? Ai ai, sau eo đệ đau quá! Lưu thống lĩnh, có phải ngươi sơ ý đánh gãy xương của ta rồi không? Ta với ngươi không thù không oán, ngươi không thể xuống tay độc ác như vậy!"

"Tỷ tỷ, cầu xin tỷ tỷ cho bọn họ dừng tay đi! Mông đệ bị đập nát rồi... nếu mẫu thân còn sống trên đời, không biết sẽ khóc thành dạng gì, thôi thôi, sống ở trên đời này phải chịu khổ, còn không bằng đi theo mẫu thân! Mẫu thân... ai da..."

Tạ Tri Chân ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, bàn tay non mịn nắm chặt khăn tím tới nhăn nhúm, lòng bàn tay có mồ hôi lạnh thấm ra, một đôi mắt đẹp nhu tình ngơ ngẩn nhìn về phía vách thùng xe tăm tối.

Mỗi một tiếng Tạ Tri Phương kêu lên, nàng liền run rẩy một cái, nhẹ đến mức không thể phát hiện, thế nhưng vẫn lòng dạ sắt thép mà không đáp lại hắn.

[EDIT | CAO H] GẢ TỶNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ