Chương 19: Miệng biện hộ tỏ vẻ ngu ngốc, nắm manh mối nguyện lòng cắn câu

142 12 2
                                    

Chương 19: Miệng biện hộ tỏ vẻ ngu ngốc, nắm manh mối nguyện lòng cắn câu

Editor: Đỉnh Biên Hồ

Trên đường chạy tới Lưu Quang Uyển, Tạ Tri Phương âm thầm hối hận không ngừng.

Hắn thật không nên đắc ý vênh váo như vậy, trong lúc lơ đãng lộ ra tiếng gió chuyện tính kế Đổng di nương, tỷ tỷ thông minh như vậy, nhất định đã đoán ra được gì đó.

Nàng đoan trang có giáo dưỡng, đương nhiên chưa từng nghe thấy mưu ma quỷ chước như vậy, càng không thể tán đồng.

Tình hình trước mắt chỉ có thể thông minh nhận sai, lại nhõng nhẽo chơi xấu nói lời ngon tiếng ngọt, xin tỷ tỷ nguôi giận.

Tạ Tri Phương hạ quyết tâm, vừa đi vào phòng khách đã lăn ra đất giống như khỉ, dọa Tì Ba dẫn hắn tới đây nhảy dựng.

Hắn dùng đầu gối bò tới trước gương mặt trắng nõn ẩn chứa tức giận của Tạ Tri Chân, trơ mặt ra nói: “Tỷ tỷ, ngàn sai vạn sai đều là đệ sai, đệ không nên chưa bàn trước với tỷ tỷ đã tự ý làm, còn lôi tỷ tỷ vào diễn trò với đệ. Tỷ tỷ tức giận cũng là lẽ đương nhiên, tỷ tỷ muốn đánh đệ cũng được, mắng đệ cũng được, chỉ là đừng tức giận ảnh hưởng thân thể, nếu như ăn ngủ có chỗ không ổn, đệ đệ chết muôn lần cũng khó chuộc tội!”

Tiểu thiếu gia xưa nay không sợ trời không sợ đất bày ra bộ dáng lưu manh vô lại như vậy, mấy hạ nhân hầu hạ bên cạnh trong nháy mắt trợn mắt há hốc mồm, muốn cười lại không dám cười, miễn cưỡng chịu đựng, lúc thật sự nhịn không được thì liền trộm quay người đi, làm bộ ho khan.

Nghe thấy hắn nói chữ "chết", mặt đẹp nghiêm nghị của Tạ Tri Chân mới hơi dịu xuống, nàng hơi hơi nhíu mày, thấp giọng mắng: “Không được nói bậy.”

Tạ Tri Phương lập tức giả bộ đánh miệng mình, nói: “Đúng đúng đúng [1], trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ, trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ [2]!”

Tạ Tri Chân cho hạ nhân lui xuống, trước khi bọn họ đi, giọng điệu không nhanh không chậm mà cảnh cáo bọn họ: “Mỗi một chữ nghe được trong gian phòng này ngày hôm nay, cần phải nuốt xuống bụng, không thể nhắc tới với bất kỳ ai, hiểu chưa?”

Đổng di nương vừa đi, bọn hạ nhân càng thêm cúi đầu nghe lời hai vị tổ tông sống này, đương nhiên im như ve sầu mùa đông.

Tạ Tri Phương níu lấy làn váy thuần sắc của tỷ tỷ, ngưỡng khuôn mặt tuấn tú lên, mặc kệ mọi giá mà nói lời ngon tiếng ngọt lấy lòng nàng: “Đệ biết thủ đoạn của đệ hơi độc ác, nhưng con người Đổng di nương như vậy, không ra tay tàn nhẫn sao có thể nhổ cỏ tận gốc? Huống hồ, người là do đệ phái tới, nhưng chuyện mắt đi mày lại với Lưu Nguyên, tằng tịu có thai là do chính bà ta làm, không có ai đè đầu bà ta ép bà ta, xét đến cùng cũng là do bà ta phẩm hạnh bất chính, lả lơi ong bướm, lúc ấy mới có chỗ cho đệ thừa nước đục thả câu. Tỷ tỷ tức giận đệ không bàn bạc trước, nhưng tỷ tỷ ngẫm lại xem, phẩm hạnh tỷ tỷ thanh cao như vậy, sao có thể dùng thủ đoạn hèn hạ đó? Vô cớ làm bẩn tay tỷ tỷ, lại khiến đệ đau lòng, cần gì phải vậy?”

[EDIT | CAO H] GẢ TỶNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ