"You had me at hello"
-----------------------------------
Toán học là môn học đòi hỏi phải phân tích kỹ lưỡng. Trong ấn tượng rập khuôn của cậu, chuyến đi của nhà toán học phải được lên kế hoạch kỹ lưỡng và phải trải qua nhiều so sánh, giống như chiếc Cadillac được giảm giá 30% của Biên Thành.
Tuy nhiên, sau ngày đồng hành ở Las Vegas đó, Văn Địch biết rằng anh còn có một mặt khác - bốc đồng khó đoán.
Giống như khi họ đến Ergun bằng tàu hỏa và nhận phòng khách sạn, Văn Địch kinh hãi thấy trong phòng ngủ treo chiếc đèn chùm pha lê, bồn tắm bằng đá cẩm thạch quen thuộc trong phòng tắm, phòng khách rộng rãi như chứa được mười hai khách, ngoài phòng làm việc còn có một sân thượng nhìn toàn cảnh 360 độ, đứng từ đó có thể thấy được cảnh sắc tráng lệ của thành phố.
"Anh đặt phòng lớn vậy làm gì?" Văn Địch dựa vào lan can sân thượng, nhìn dòng sông Gen tĩnh lặng trong đêm, vừa nheo mắt thoải mái vừa tiếc nuối tài sản chung sau khi kết hôn đã bay mất một khoản.
"Anh đã tóm tắt lại đặc điểm của các nhân vật chính trong tiểu thuyết," Biên Thành nói, "Họ ngủ trong phòng ngủ rộng một nghìn mét vuông mỗi ngày và thức dậy trên một chiếc giường lớn dài ba trăm mét. Khách sạn không có phòng lớn như vậy, nhưng chúng ta vẫn có thể thức dậy trên một chiếc giường dài ba mét."
Văn Địch cảm thấy có lẽ anh đã phân tích sai thể loại tiểu thuyết rồi. Nhưng điều đó không thành vấn đề, theo bối cảnh của bất kỳ cuốn tiểu thuyết nào thì hẳn bây giờ cậu đã là giám đốc điều hành hoặc CEO của một công ty khởi nghiệp rồi, đương nhiên sẽ sống trong phòng tổng thống.
"Mình ăn gì vậy anh?" cậu hỏi.
"Gan ngỗng, trứng cá muối, nấm truffle trắng."
"Mình đang ở thảo nguyên đấy."
"Tiệc cừu nguyên con, tay cầm xiên thịt, xiên to khổng lồ."
"Giống như em tưởng tượng." Văn Địch nhận xét.
Biên Thành đưa cậu đến một nhà hàng nổi tiếng nằm gần khu thắng cảnh đầm lầy Ergun. Nhà hàng có phong cảnh đồng cỏ nhân tạo, thực khách có thể ngồi trong lều Mông Cổ và thưởng thức bữa tiệc cừu nguyên con. Mặc dù nguyên liệu nấu ăn đơn sơ nhưng Văn Địch vô cùng hài lòng với chuyến đi này.
Hơn nữa, tuy phòng tổng thống phí tiền nhưng lại cung cấp đa dạng lựa chọn cho cuộc vận động thể xác. Phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, phòng làm việc, chỗ nào cũng phù hợp với các tình tiết khác nhau trong tiểu thuyết, chưa kể đây còn có phòng massage.
Bọn họ đã sử dụng tinh dầu, đá nóng và giường kéo một cách sáng tạo, khiến buổi rong ruổi trên thảo nguyên của ngày hôm sau được tiến hành vào buổi trưa, hơn nữa chắc chắn không thể cưỡi ngựa được.
"Chúng ta có thể lái xe dạo quanh đây." Biên Thành nói.
Họ đến bằng tàu hỏa, Văn Địch vốn tưởng rằng Biên Thành đã đăng ký tour du lịch theo đoàn nào đó, nhưng khi tỉnh dậy từ phòng ngủ rộng 1.000 mét vuông (tưởng tượng) và đi đến cửa khách sạn, cậu phát hiện ra bên trong chiếc SUV đi thuê chỉ có một mình Biên Thành.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] ĐỪNG HỌC TIẾN SĨ SẼ THOÁT Ế
General FictionTên gốc: 别读博,会脱单 (Chớ đọc bác, hội cởi đan) Tác giả: Llosa Độ dài: 61 chương chính văn + 8 chương ngoại truyện CP: Phó giáo sư toán học giết người bằng lời nói (công) X nghiên cứu sinh Anh ngữ nói tục chửi thề (thụ) Chút hài hước chút học thuật và x...