"Ngoài ông ra còn có người sẽ ủng hộ con ư? Con độc mồm tới mức chẳng có nổi một người bạn."
-------------------------------------------
Khoảnh khắc nhận được tin báo bệnh đã trở nên nguy kịch, Biên Thành nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Trước giây phút chia ly sẽ có quãng thời gian thống khổ rất dài, giờ đây vừa có sự chấn động nặng nề của chiếc búa giáng xuống, vừa có sự thư thái của án tử đã được định đoạt sau khi mãi lơ lửng trên đầu.
Y tá mở cửa phòng bệnh, như kéo lên tấm rèm của sân khấu cuối cùng.
Anh và cha bước đến bên giường, ông cụ gầy đến mức gần như vô hình dưới tấm chăn bông, đôi bàn tay đầy vết đồi mồi, có thể thấy bằng mắt thường rằng sức sống đang dần rời khỏi ông.
Trong phòng bệnh có tiếng nức nở nhẹ. Biên Thành quay lại thì thấy Biên Hoài Viễn đã khóc.
Giống như những giây phút lâm chung của vợ ông năm đó.
"Khóc cái gì?" Ông cụ trên giường còn ung dung hơn, "Tôi cũng đã vào hàng ngũ 90 rồi, có thể đi được rồi."
"Bố đừng nói thế chứ, " Biên Hoài Viễn cắt ngang, "Bố nhìn học giả Nghê đi, hơn chín mươi nhưng vẫn chạy đôn chạy đáo khắp nước, bố chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này thì có thể tổ chức đại thọ trăm tuổi."
Mạnh Xương Nghiệp phớt lờ lời an ủi suông của ông. Sinh mạng cụ đã như đèn cạn dầu, tự cụ đã biết.
"Tôi đi gặp Tiểu Khiết và mẹ nó đây, tôi đã để hai người đấy chờ quá lâu rồi, " cụ dùng một ít sức lực cuối cùng, quay đầu nhìn con rể, "Tôi đi rồi nhớ sống tốt nhé."
Hiếm khi cha vợ nói lời chúc phúc, Biên Hoài Viễn rất ngạc nhiên.
Mạnh Xương Nghiệp nhìn ông đầy ẩn ý, thở dài, quay sang Biên Thành: "Để hai ông cháu tôi trò chuyện riêng một lúc đi."
Biên Hoài Viễn vỗ vai Biên Thành, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh. Biên Thành kéo ghế lại gần, ngồi ở bên giường cụ.
Khuôn mặt Mạnh Xương Nghiệp vốn đã xương xẩu nhưng đôi mắt lại sáng ngời, chắc là hồi quang phản chiếu, giọng nói cũng rõ ràng hơn trước nhiều: "Ông là người sắp chết rồi, con có bí mật gì thì cứ nói với ông đi."
Trong mắt Biên Thành hiện lên một tia kinh ngạc.
"Con rất thông minh nhưng cái gì cũng để lộ ngoài mặt, " Mạnh Xương Nghiệp nhìn anh, "Nói đi, tới lúc này rồi ông còn chuyện gì mà không thể tiếp nhận được chứ?"
Anh quả thật có bí mật. Bí mật đã bị chôn vùi nhiều năm, đã sớm mục ruỗng.
"Mẹ không vào bếp nhiều lắm," Biên Thành nói.
Hỏi một đằng đáp một nẻo, nhưng Mạnh Xương Nghiệp vẫn gật đầu: "Ừ, con bé không thích nấu nướng."
"Khi con còn nhỏ, có lần mẹ đi công tác về, định dắt con đi ra ngoài ăn nhưng con nói con muốn ăn cơm nhà nên mẹ đã thử nấu cơm, " Biên Thành nói, "Tra công thức, loay hoay trong bếp và cuối cùng làm thịt heo xào ớt xanh."
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] ĐỪNG HỌC TIẾN SĨ SẼ THOÁT Ế
Genel KurguTên gốc: 别读博,会脱单 (Chớ đọc bác, hội cởi đan) Tác giả: Llosa Độ dài: 61 chương chính văn + 8 chương ngoại truyện CP: Phó giáo sư toán học giết người bằng lời nói (công) X nghiên cứu sinh Anh ngữ nói tục chửi thề (thụ) Chút hài hước chút học thuật và x...