“Không được đụng đến nàng, van cầu các ngươi không được đụng đến nàng...” An Hữu Trân nắm chặt hai tay nói.
“Ngươi nói cái gì?” Chu Đang Thịnh dẫm lên lưng An Hữu Trân nói, “Ngươi cầu xin ta?”
“Đúng, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi không nên đụng nàng...” An Hữu Trân cố nhịn sự tức giận cầu xin Chu Đang Thịnh.
“Ha ha ha ha!” Chu Đang Thịnh sau khi nghe xong cười ha hả, “Nghe một chút, các ngươi nghe con nhà giàu nhất danh An Hữu Trân cầu xin ta a, hiện tại An gia nhị công tử cao cao tại thượng ăn nói khép nép cầu xin ta a, Ha ha ha ha, ta liền cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi quỳ xuống hướng ta cầu xin tha thứ, ta tạm thời sẽ buông tha tiểu nương tử...” Chu Đang Thịnh dùng lực dẫm lên lưng An Hữu Trân.
“Không cần phải, An Hữu Trân, ngươi không thể quỳ xuống trước mặt tên tiểu nhân này.” Trương Nguyên Ánh hô.
An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh quần áo có chút không ngay ngắn, Mặc Ngôn làm sao còn chưa tới a...
“Như thế nào, không muốn a? Người đâu mau đến hầu hạ tiểu nương tử...”
“Không... ta quỳ.” An Hữu Trân vội vàng nói.
“Không được, không được....” Trương Nguyên Ánh lắc đầu khóc rống.
An Hữu Trân nắm chặt quả đấm, nghiến răng nghiến lợi có chút thống khổ đứng lên.
Phanh---- An Hữu Trân quỳ xuống, “Cầu xin ngươi.”
“Ha ha ha ha ha....” bốn phía quanh quẩn vùng ngoại ô đều vang lên âm thanh Chu Đang Thịnh cười đắc ý.
“An Hữu Trân, An Hữu Trân...” Trương Nguyên Ánh lệ rơi đầy mặt.
Đột nhiên một bóng người từ không trung bay tới hướng Chu Đang Thịnh đâm đến, binh binh bang tiếng binh khí giao hòa, Chu Đang Thịnh sợ hãi lui về phía sau.
“Tiểu Mặc...” An Hữu Trân nhìn thấy Mặc Ngôn đến vô cùng vui mừng.
Mặc Ngôn thuận thế đem Trương Nguyên Ánh đến bên cạnh An Hữu Trân, giải quyết những tên xung quanh.
“Là tên cẩu nô tài ngươi, đến a, toàn bộ đến cho ta.” Chu Đang Thịnh ánh mắt bốc hỏa, hắn không thể quên được cẩu nô tài này từng đá hắn một cước.
“Thiếu gia, người trước mang thiếu phu nhân đi đi.” Mặc Ngôn vừa đánh nhau vừa che chở cho An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh.
“Hảo.” An Hữu Trân ôm lấy Trương Nguyên Ánh vào trong lòng, từ từ di động theo Mặc Ngôn, tìm cơ hội lao ra.
Địch quá nhiều, Mặc Ngôn mở một đường máu, An Hữu Trân kéo Trương Nguyên Ánh lên ngựa. Nhìn thấy hai người đã lên ngựa an toàn, Mặc Ngôn một đao đâm cổ hắc mã, “Khàn-----” hắc mã bị đâm hí lớn một tiếng, liều mạng chạy. Vốn rất nhiều tên ngăn cản trên đường đã bị hắc mã đạp chết, sợ hãi tất cả vội vàng tránh đi giúp An Hữu Trân có đường đào tẩu.
“Khốn kiếp, đuổi theo a, mau đuổi theo cho ta...” Chu Đang Thịnh nhìn thấy An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh chạy thoát, la lớn, “Tứ đại quỷ quái, đi ra cho lão tử.” lập tức trong rừng cây nhảy ra bốn cao thủ.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Annyeongz] Con Nhà Giàu Đến (cover/edit)
FanfictionTruyện gốc: Hoàn khố tử đệ giá đáo Tác giả: Tế Dương Phi Vũ Editor: chris_nguyen Thể loại: Xuyên không, cổ đại, nữ cải nam trang, oan gia, HE Nhị Thế tử An gia An Hữu Trân x Thiên kim tiểu thư Trương phủ Trương Nguyên Ánh.