“Thiếu gia, ngươi đây là....” Tiểu Thanh nhìn toàn thân An Hữu Trân ướt đẫm, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi, tối hôm qua Mặc Ngôn trở về không phải nói mọi thứ hết thảy đều bình thường sao, như thế nào sáng nay thiếu gia lại....
“Ô ô ô, Tiểu Thanh tỷ tỷ, ta thật đáng thương a, buổi sáng vốn là đang ngủ ngon giấc, kết quả bị một con cọp cái đánh thức, còn giội cho ta một chậu nước lạnh” An Hữu Trân ôm cánh tay Tiểu Thanh kể khổ.
“A?! Cọp cái?”
Ắt xì.... An Hữu Trân hắt hơi một cái.
“Thiếu gia đừng đứng đó nói nữa, mau mau thay xiêm y” Tiểu Thanh nhìn thấy An Hữu Trân hắt xì liền mấy cái lo lắng nàng cảm mạo, vội vàng xuất ra quần áo trong bao, cũng may lão thái quân bảo mang theo rất nhiều thứ.
Tại bên ngoài Trương Nguyên Ánh có chút nóng nảy, này thời gian đã qua được bao lâu rồi, con nhà giàu này đổi y phục so với nữ tử còn chậm hơn, gia gia một ngày ba bữa đều đúng giờ, như vậy sau khi ăn xong mới uống thuốc đúng giờ, hôm nay lại trễ giờ ăn sáng, không thể đợi nữa “Nghiễn nhi nhanh đi thúc giục con nhà giàu kia.”
“A...hảo” Nghiễn nhi vừa muốn đập cửa, cửa liền tự động mở.
Một thân ảnh đi ra, ánh mặt trời chiếu xuống làm đôi mắt của Nghiễn nhi sáng ngời. Tay nhất thời dừng giữa không trung, người này một thân áo xanh, mặt như mỹ ngọc, trong tay cầm một cây quạt trắng. Người này chẳng lẽ chính là cô gia chật vật vừa rồi?! “Nghiễn nhi....” Trương Nguyên Ánh nhìn thấy Nghiễn nhi đứng bất động, gọi một tiếng.
An Hữu Trân thấy Nghiễn nhi đang cản trở đường lại si ngốc nhìn mình, rất cao hứng, đắc ý nhìn đến Trương Nguyên Ánh một chút “Xem ra nha hoàn nhà ngươi giống như bị bề ngoài anh tuấn của ta làm cho mê hoặc ha ha ha....” Kỳ thật vừa rồi ánh mắt An Hữu Trân liên tục nhìn về phía Trương Nguyên Ánh. Hôm nay nàng không trang điểm, da thịt như lột xác, trắng nõn nà như trứng gà bóc, một thân quần áo màu hồng nhạt, so với ngày hôm qua còn có thêm một chút hương vị thanh thuần.
Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân cười đắc ý. Ta thấy chính là chẳng có chút anh tuấn nào đây, kéo tay Nghiễn nhi đi.
“Ha ha ha ha....” Sau lưng truyền đến một hồi tiếng cười.
Tiểu Thanh ở bên cạnh không nói gì, xem ra thiếu gia cùng thiếu phu nhân không có tốt như Mặc Ngôn nói, về sau sợ là không chung sống tốt “Thiếu gia đừng cười nữa, mau cùng thiếu phu nhân đi thỉnh an, đỡ phải nghe người ta nói người của phủ Tướng quân không hiểu lễ nghĩa quy củ.”
An Hữu Trân nghe Tiểu Thanh nói như vậy cũng đúng, không thể để cho người khác đồn đãi lung tung về phủ Tướng quân “Kia Tiểu Thanh tỷ tỷ trước cùng Tiểu Mặc chờ trong viện tử này, chờ ta thỉnh an xong liền theo ta ra bên ngoài tản bộ” Nói xong cũng đi theo Trương Nguyên Ánh.
“Nghiễn nhi! Nghiễn nhi!”
“A...tiểu thư, chuyện gì?"
Trương Nguyên Ánh nói “Mau hoàn hồn đi” Mặc dù nàng không phải không thừa nhận tên con nhà giàu kia lớn lên tuấn mỹ, ngay cả mình cũng có chút ghen ghét, một nam tử thế nhưng lớn lên so với nữ tử còn mỹ hơn, nhưng là vừa nghĩ tới An Hữu Trân là một con nhà giàu, trong lòng liền chán ghét, nàng ghét nhất cùng xem thường con nhà giàu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Annyeongz] Con Nhà Giàu Đến (cover/edit)
FanfictionTruyện gốc: Hoàn khố tử đệ giá đáo Tác giả: Tế Dương Phi Vũ Editor: chris_nguyen Thể loại: Xuyên không, cổ đại, nữ cải nam trang, oan gia, HE Nhị Thế tử An gia An Hữu Trân x Thiên kim tiểu thư Trương phủ Trương Nguyên Ánh.