Chương 78: Điền viên cuộc sống (2)

101 10 0
                                    

An Hữu Trân cõng giỏ trúc mang theo Trương Nguyên Ánh đi theo sau hái thuốc.

An Hữu Trân đi phía trước mở đường, thỉnh thoảng xoay người nhìn Trương Nguyên Ánh. Cuối cùng cảm thấy luôn xoay người có chút phiền phức dứt khoát chạy đến vừa cười vừa nhìn chằm chằm Trương Nguyên Ánh, “Hắc hắc...”

“Người hảo hảo đi, con đường chật hẹp như vậy nếu ngã xuống làm sao bây giờ?” Trương Nguyên Ánh gặp An Hữu Trân chạy đến, lo lắng nói.

“Không có việc gì, đoạn đường này đều đều, chờ qua phía trước thác nước mới là đường dốc.” An Hữu Trân nói, trước kia cảm thấy cảm thấy con đường này một mình đi thật dư dả, nhưng hai người lại không đi được, làm hại nàng không thể cùng Ánh nhi song song đi.

“Coi chừng chớ đi trật.” Trương Nguyên Ánh có chút không yên lòng nói, “Ngươi hay là đi thật tốt đi.”

“Không cần a, mắt ta cũng không dùng để xem đường.” An Hữu Trân chu mỏ nói.

“Con mắt ngươi không dùng để xem đường, kia dùng làm gì?” Trương Nguyên Ánh cười nói.

“Đương nhiên là dùng để nhìn ngươi a.” An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh nói, “Cho nên không rảnh để nhìn đường.”

Trương Nguyên Ánh nghe xong cười càng vui vẻ, không có nữ nhân nào không thích dỗ ngon dỗ ngọt, nhất là chính người mình yêu nói.

Bởi vì là đi cùng nhau cho nên đi tương đối chậm, trên cơ bản Trương Nguyên Ánh cùng An Hữu Trân chỉ cách nhau một bước chân, An Hữu Trân lui một bước Trương Nguyên Ánh mới có thể bước tới một bước. Nhìn An Hữu Trân đi như vậy, trên mặt lại còn cười xấu xa, ánh mắt nhìn chằm chằm mình, Trương Nguyên Ánh mặt có chút đỏ.

An Hữu Trân mắt sáng ngời đi lòng vòng, cước bộ đột nhiên ngừng lại không lui về phía sau mà Trương Nguyên Ánh vẫn còn đi tới, đi tới một bước thiếu chút nữa liền đụng phải mũi An Hữu Trân, hai người chỉ còn cách nhau khoảng nhỏ, hai mắt nhìn nhau, chỉ thấy mắt An Hữu Trân lóe sáng, trên khóe miệng cười tà.

“Sao... như thế nào đột nhiên dừng lại?” đột nhiên khoảng cách gần như thế làm cho nhiệt khí trên mặt Trương Nguyên Ánh tăng lên, nhất là nụ cười kia của An Hữu Trân, quả thực chính là vô lực sát thương.

“Bởi vì...” An Hữu Trân nhanh chóng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Trương Nguyên Ánh, “Ta nghĩ cùng nương tử của ta âu yếm...” An Hữu Trân hôn trộm xong cười đến sáng lạn.

Trương Nguyên Ánh không khỏi đỏ mặt liếc An Hữu Trân một cái, thật sự là... tới này còn nói lời xấu hổ như vậy, lại bộ dạng côn đồ, hết lần này tới lần khác chính mình đối với An Hữu Trân chính là chống đỡ không được, nghĩ đến vừa giận vừa tức không đứng dậy, có khi còn có chút hưởng thụ.

“Nương tử, mặt ngươi thật là đỏ a.” An Hữu Trân ghé vào bên tai Trương Nguyên Ánh thổi hơi làm cho Trương Nguyên Ánh có chút nhột, Trương Nguyên Ánh sợ nhột liền đánh An Hữu Trân một cái, “Quần áo lụa là, đừng làm rộn, chúng ta còn phải đi hái thuốc.”

An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh thẹn thùng, đùa dai vội vàng đi đến gần hôn gò má Trương Nguyên Ánh một cái, lo lắng nương tử đại nhân nhà nàng tức giận nhanh chóng lùi về sau vài bước.

[Annyeongz] Con Nhà Giàu Đến (cover/edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ