Chương 50: Biến cố

119 19 1
                                    

“Tiểu thư, người vì sao lại khóc a?” lúc Nghiễn nhi nhìn thấy tiểu thư trở về, có chút kinh ngạc, tiểu thư nàng như thế nào nước mắt lại giàn giụa a.

“Vừa rồi gió lớn, hạt cát rơi vào mắt ta.” Trương Nguyên Ánh đối với Nghiễn nhi cười cười vuốt con mắt đau nhức, lau nước mắt trên mặt.

“A, gần đây khí trời xác thực rất kỳ quái, một hồi mưa to gió lớn, một hồi lại sáng sủa, tiểu thư, nếu không người hãy chờ khí trời ổn định lại đi Cảnh Tú thành, vạn nhất ngày mai gió lớn....” Tiểu Thanh tỷ tỷ đã báo cho cô gia, mong là cô gia sẽ tới ngăn cản tiểu thư.

Trương Nguyên Ánh lắc đầu, sau đó đi đến bàn sách ngồi xuống.

Nghiễn nhi nhìn thấy Trương Nguyên Ánh bắt đầu xem lại sổ sách cửa hàng tại Cảnh Tú thành, bất đắc dĩ than một tiếng, “Tiểu thư, trước tiên người uống chén canh này đi.”

Trương Nguyên Ánh nhìn chén canh trong tay Nghiễn nhi, chén canh này một tháng qua chưa bao giờ gián đoạn, xem sổ sách uống canh đã trở thành thói quen, cảm giác luyến tiếc vì bắt đầu từ mai sẽ không được uống nữa. Trương Nguyên Ánh tiếp nhận chén canh, “Nghiễn nhi, chuyện ngọc bội thế nào?”

Nghiễn nhi có chút không tình nguyện nói, “Vẫn không tìm được...” nàng vẫn là không hiểu, tiểu thư không phải là thích cô gia sao, như thế nào còn tìm ngọc bội gia truyền của Tấn Thế Hiền.

Trương Nguyên Ánh không tiếng động than một tiếng, “Vậy ngươi gọi bọn họ không cần tìm nữa, Nghiễn nhi ngươi trước đi ra ngoài đi, ta xem sách một chút.”

“Vâng.”

Nghiễn nhi từ gian phòng đi ra gặp được Tiểu Thanh, vội vàng đi tới hỏi, “Tiểu Thanh tỷ tỷ, ngươi đã nói với cô gia chưa?”

Tiểu Thanh gật đầu nhẹ.

“Kia cô gia nói thế nào? Sẽ ngăn cản đúng không?” Nghiễn nhi lôi kéo tay Tiểu Thanh hỏi.

Tiểu Thanh buông tiếng thở dài nói, “Thiếu gia nói hắn không có tư cách ngăn cản.”

“Cái gì không có tư cách a, hắn là tướng công của tiểu thư làm sao lại không có tư cách? Kể từ lúc tiểu thư từ miếu tự trở về căn bản hắn không quan tâm tới tiểu thư nhà ta, ta liền cảm thấy tiểu thư buồn phiền gì đó, không được, ta phải tìm hắn nói rõ.” Nghiễn nhi tức giận muốn đi tìm An Hữu Trân.

Tiểu Thanh vội vàng kéo tay Nghiễn nhi, “Đừng đi, thiếu gia... trong lòng so với ai đều khổ hơn, trước đừng quấy rầy hắn.”

An Hữu Trân sau khi trở về thư phòng, ôm bình rượu chán chường uống, ánh mắt mơ hồ nhìn con ếch trong lồng cách đó không xa.

“Con ếch huynh, ngươi có muốn uống một chén hay không?” An Hữu Trân giơ chén lên đưa về hướng con ếch huynh nói, “Này là khổ rượu ta nên tự mình uống a...” Một ly xuống bụng.

“Oa oa oa...” con ếch huynh cũng không nỡ nhìn An Hữu Trân như vậy.

“Ha ha, ngươi cũng xem thường ta sao, ngươi cũng cảm thấy ta vô dụng không có cốt khí, chỉ biết ở trong phòng uống rượu buồn bực, rõ ràng trong lòng trăm ngàn lần không muốn để nàng đi, rõ ràng khi nghe Tấn Thế Hiền muốn cùng nàng đi liền ghen ghét nổi điên, tuy nhiên ta chính là không làm cái gì, chỉ có thể ngồi đây uống rượu, ha ha...” An Hữu Trân uống cạn một chén rượu.

[Annyeongz] Con Nhà Giàu Đến (cover/edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ