Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng An Hữu Trân liền nghe tiếng rơi bể. An Hữu Trân giật giật mắt, chậm rãi mở ra, lại phát hiện người trong ngực không thấy đâu, "Ánh nhi?"
"Ta ở chỗ này." Trương Nguyên Ánh nghe được An Hữu Trân gọi mình, vội vàng thả y phục trong tay đi đến bên giường, "Đã thức dậy sao? Trời còn rất sớm a..."
"Ngươi đây là?"
"Không cho ta đi theo nhưng cũng phải để cho ta giúp ngươi thu thập quần áo." Trương Nguyên Ánh ngồi bên giường nói.
"Ai nha, những thứ này cho người làm thu thập là được, ngươi hôm qua ngủ không ngon giấc, bây giờ còn dậy sớm như thế, mau tới đây ngủ." An Hữu Trân vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
"Ta lo lắng người làm thu thập không tốt, vạn nhất làm hỏng vật gì..."
"Làm sao như vậy, có Tiểu Thanh tỷ tỷ giúp hảo thu thập, nàng làm khá tốt, sẽ không làm hỏng vật gì a." An Hữu Trân nói, "Nhanh đến đây ngủ một chút."
"Quả nhiên ta làm cái gì cũng không giúp được ngươi..." Trương Nguyên Ánh cắn môi khẽ cúi đầu.
An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh như thế vội vàng nói, "Không phải như vậy, ta không có ý này... Ta là lo lắng thân thể của ngươi, ngươi xem ngươi ngủ ít như vậy, sắc mặt tiều tụy, một chút cũng không đẹp."
"Thật vậy?" Trương Nguyên Ánh vội vàng vuốt ve gò má, "Không đẹp?"
Quả nhiên nữ nhân ai cũng thích mình xinh đẹp a, An Hữu Trân buồn cười nói, "Đúng vậy a, sẽ không đẹp, cho nên nhanh đến đây ngủ, ngươi không biết ngủ không đủ giấc đối với mỹ nữ là thiên địch lớn nhất a."
Trương Nguyên Ánh nhìn An Hữu Trân lắc đầu một cái, "Như thế nào?" An Hữu Trân hỏi.
"Ta sợ ta ngủ thiếp đi, ngươi liền đi..."
"Đứa ngốc." An Hữu Trân gõ trán Trương Nguyên Ánh, "Ta bảo đảm, nương tử không tỉnh ngủ ta sẽ không đi."
"Thật sự?"
"So với trân châu còn chắc hơn, cho nên nhanh đến đây ngủ a..." An Hữu Trân kéo kéo tay áo Trương Nguyên Ánh ý bảo nàng nằm xuống.
Trương Nguyên Ánh gặp An Hữu Trân bảo đảm, nằm xuống, An Hữu Trân lập tức đem Trương Nguyên Ánh ôm vào lòng ngực.
Trương Nguyên Ánh nằm trong lòng An Hữu Trân, "Ngươi thật sự sẽ không thừa dịp ta ngủ đi chứ?"
"Nương tử đại nhân có muốn tướng công nhà ngươi viết giấy cam đoan không a..." An Hữu Trân buồn cười nói.
Trương Nguyên Ánh thở phào nhẹ nhõm, an tĩnh nhắm mắt lại, tay nắm thật chắt tay áo An Hữu Trân, nhìn thấy người trong lòng đã ngủ cũng An Hữu Trân cũng nhắm mắt lại.
Lúc An Hữu Trân lần nữa mở mắt ra cũng đã xế chiều. Nhìn người nọ vẫn chưa tỉnh giấc, bất đắc dĩ cười cười, này chỉ sợ là lần duy nhất Trương Nguyên Ánh ngủ nhiều như vậy, không đành lòng đánh thức Trương Nguyên Ánh, cứ như vậy tùy ý nàng ngủ.
Không biết là hôm qua ngủ không ngon hay là Trương Nguyên Ánh cố ý không nhớ tới mà ngủ thẳng đến trời tối.
Đương lúc Trương Nguyên Ánh mở mắt ra, nhìn An Hữu Trân bên cạnh hỏi, "Hiện tại là giờ gì?"

BẠN ĐANG ĐỌC
[Annyeongz] Con Nhà Giàu Đến (cover/edit)
FanficTruyện gốc: Hoàn khố tử đệ giá đáo Tác giả: Tế Dương Phi Vũ Editor: chris_nguyen Thể loại: Xuyên không, cổ đại, nữ cải nam trang, oan gia, HE Nhị Thế tử An gia An Hữu Trân x Thiên kim tiểu thư Trương phủ Trương Nguyên Ánh.