Chương 68: Diễn trò

82 11 0
                                    

An Hữu Trân chạy về phòng, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi bà nội thật đáng sợ, đáng sợ đến mức làm cho toàn thân nàng đều đổ mồ hôi lạnh, tâm sợ hãi đến thật lâu cũng không thể bình tĩnh.

Nếu như bà nội thật sự làm vậy, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng biết rõ thủ đoạn của bà nội, chỉ cần quyết định như vậy, liền chắc chắn sử dụng hết thủ đoạn cùng biện pháp, chẳng lẽ nàng thực sự phải từ bỏ Ánh nhi, thành toàn cho đại ca sao? Đột nhiên một đôi tay nhẹ nhàng che hai mắt An Hữu Trân, “Đoán một chút ta là ai?”

Thanh âm ôn nhu này... là Trương Nguyên Ánh, là nàng....

An Hữu Trân xoay người ôm chặt lấy Trương Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh bị động tác này làm cho bất ngờ, khẽ cười, ôm chặt như thế làm gì a, Trương Nguyên Ánh khóe miệng vén lên, đẩy ra một chút, lại bị An Hữu Trân lần nữa ôm chặt không lưu chút khe hỡ nào, sít sao, thật sít sao.

Trương Nguyên Ánh bị An Hữu Trân ôm có chút thở không ra hơi, buồn cười vỗ bả vai An Hữu Trân, “Quần áo lụa là...” hy vọng nàng có thể nới lỏng một chút.

Có thể An Hữu Trân ôm thật chặt, chặt như thế mới có thể làm tiêu tan cảm giác bất an mất đi Trương Nguyên Ánh.

“Quần áo lụa là, eo của ta giống như bị chặt đứt a...”

Lúc này An Hữu Trân mới phục hồi tinh thần lại, buông Trương Nguyên Ánh ra, “Thực xin lỗi.”

Trương Nguyên Ánh nhìn An Hữu Trân bộ dạng tự trách, hai tay liền ôm lấy cổ An Hữu Trân, “Lừa ngươi a, quần áo lụa là, ta thật sự rất nhớ ngươi...” chủ động ôm lấy An Hữu Trân.

An Hữu Trân nhẹ nhàng đem Trương Nguyên Ánh kéo vào lòng ngực, chỉ là tâm tình vô cùng tệ, “Làm sao ngươi lại nhanh như vậy trở về rồi?”

“Như thế nào, không muốn ta về sớm sao?” Trương Nguyên Ánh chôn mặt ở cổ An Hữu Trân hít một hơi thật sâu.

“Không có, chẳng qua là cảm thấy viết một trăm lần kinh dễ dàng vậy sao? Trừ phi....”

“Hì hì, bị ngươi phát hiện.” Trương Nguyên Ánh le lưỡi một cái, “Ta không nhịn được lâu như vậy không nhìn thấy ngươi, cho nên chép cả ngày lẫn đêm, hoàn hảo ta viết nhanh, cho nên liền chép xong.”

“Ánh nhi....” Trương Nguyên Ánh cứ như vậy, làm cho trong lòng An Hữu Trân chua xót.

Từ từ để sát vào lại bị Trương Nguyên Ánh lấy tay chặn lại, “Ta trước đi tắm.”

Sau đó từ trong ngực An Hữu Trân chạy trốn, An Hữu Trân nhìn theo Trương Nguyên Ánh, tâm cũng trống rỗng theo, từng hồi đau nhức.

Chuẩn bị xong hết thảy, hai người nằm trên giường, Trương Nguyên Ánh rúc vào ngực An Hữu Trân, “Mấy ngày nay không được nghe ngươi ca hát, cũng không ôm ngươi chìm vào giấc ngủ, căn bản ta không ngủ được, hôm nay ngươi mau ca hát ôm ta ngủ đi.”

“....”

“Quần áo lụa là?”

“A?” An Hữu Trân đang suy nghĩ không nghe thấy Trương Nguyên Ánh đang nói gì.

“Đang suy nghĩ gì đấy?”

“Không có, không có gì...” An Hữu Trân đối với Trương Nguyên Ánh cười cười, “Ngươi vừa nói gì?”

[Annyeongz] Con Nhà Giàu Đến (cover/edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ