Chương 54: Vấn đề ngủ

205 17 6
                                    

ha ha ha=))))))))
---------------

“Cái gì? Các ngươi nhanh như vậy đã muốn đi a...” Tại lúc ăn tối Ngư nãi nãi nghe được An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh nói phải rời đi liền đặt chén đũa trong tay xuống, đối với một lão nhân cô độc như nàng mà nói mấy ngày nay có An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh ở cùng rất vui vẻ, khuôn mặt không nỡ nói, “Hay là các ngươi ở đây thêm hai ngày nữa đi a, trên đảo còn nhiều địa phương chưa đến đây...”

Ngư nãi nãi không nỡ, An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh cũng không cam lòng. An Hữu Trân nắm lấy tay Ngư nãi nãi nói, “Ngư nãi nãi, chúng ta cũng không bỏ được người a, chỉ là nếu không quay về người trong nhà chúng ta sẽ lo lắng.”

“Lão bà ta biết rõ...” Ngư nãi nãi thở dài một hơi, trong đôi mắt hiền lành ngấn nước, vỗ vỗ tay An Hữu Trân nói, “Các ngươi không thuộc về nơi này, sớm muộn gì cũng phải đi, chỉ là ta không nghĩ sẽ nhanh như vậy, huống chi người nhà các ngươi sẽ lo lắng...”

“Ngư nãi nãi....” Trương Nguyên Ánh nhào vào lòng Ngư nãi nãi, “Ánh nhi không bỏ được người...”

Ngư nãi nãi vuốt ve tóc Trương Nguyên Ánh, An Hữu Trân ở một bên nhìn một lớn một nhỏ cùng khóc, trong lòng cũng không chịu nổi, liền đi ra ngoài hóng gió.

Gió đêm nhè nhẹ thổi, nhìn sóng liên tiếp đánh vào bờ cát, An Hữu Trân lẳng lặng đứng nơi đó. Hôm nay cùng một đám tiểu bằng hữu đùa giỡn trên bãi cát, còn dạy các nàng ca hát, ngày mai sau khi đi rồi sẽ không thể chơi đùa vui vẻ như vậy được nữa a...

Một đôi tay mảnh khảnh mềm mại từ phía sau ôm lấy An Hữu Trân, ấm áp từ sau lưng tỏa ra. An Hữu Trân biết rõ là ai, nắm lấy bàn tay Trương Nguyên Ánh, “Ngư nãi nãi nàng.....”

“Nàng nói nàng mệt mỏi, đã sớm nghỉ ngơi.” Trương Nguyên Ánh tựa đầu trên vai An Hữu Trân, “Quần áo lụa là... ta không bỏ được nơi này, ta không bỏ được Ngư nãi nãi, ta không bỏ được Tiểu Ngư, ta không bỏ được....”

An Hữu Trân xoay người, nhìn Trương Nguyên Ánh mắt mũi đã đỏ bừng, đem nàng ôm vào trong ngực, “Ta biết rõ, ta cũng không bỏ được, nơi này cho chúng ta những kỷ niệm rất đẹp. Ta hứa với ngươi, về sau chúng ta sẽ thường xuyên đến thăm các nàng được chứ?”

Trương Nguyên Ánh nhắm mắt tựa trong ngực An Hữu Trân, khóe mắt ươn ướt, “Không cho phép gạt ta.”

“Sẽ không lừa ngươi.”

Gió đêm thổi hai ngươi cùng nhau sưởi ấm cho đối phương.

Ngày hôm sau-----

Ánh mặt trời chói chang, mặt biển bình tĩnh thần kì, ngay cả một tia sóng biển cũng không có, có thể nói là gió êm sóng lặng.

Ngư nãi nãi nhìn mặt biển, không biết là cao hứng hay khổ sở.

“Ngư nãi nãi, Tiểu Ngư các nàng đâu?” Trương Nguyên Ánh không nhìn thấy bọn Tiểu Ngư liền hỏi.

“Ta sợ nói cho các nàng biết liền đến đây nháo loạn làm các ngươi không đi được. Thừa lúc gió êm sóng lặng, các ngươi mau ngồi thuyền A Mộc đi thôi.”

“Ngư nãi nãi....” Trương Nguyên Ánh kéo tay Ngư nãi nãi, có chút nghẹn ngào.

“Ngư nãi nãi, chúng ta sẽ tới thăm người.” An Hữu Trân vừa lôi kéo tay Trương Nguyên Ánh vừa nói, sau đó khẽ thì thầm bên tai nàng, “Chúng ta đi thôi, Ánh nhi.”

[Annyeongz] Con Nhà Giàu Đến (cover/edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ