Chương 46: Bại lộ

171 18 5
                                    

"Con ếch huynh, hôm nay khí trời thật tốt, ta dẫn ngươi đi tản bộ, nhìn ngươi đã trưởng thành như vậy, không chừng ra ngoài có thể tìm được mẫu cóc a, ngươi xem ta đối với ngươi thật tốt, hắc hắc..." An Hữu Trân mang theo lồng tre, đối với con ếch bên trong nói.

"Xì...." Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân nói chuyện với một con ếch lại còn muốn giúp nó cưới vợ làm cho nàng tức cười, "Ngươi thực sự mang nó đi dạo trên đường sao?"

"Đương nhiên, nó là huynh đệ của ta, có chơi có ăn đương nhiên muốn chia sẻ. Người khác trên đường dẫn chó, chim đi dạo thật nhàm chán a, ta chính là dẫn ếch đi dạo ha ha, như thế nào? Đủ khác biệt rồi chứ?"

"Hảo, rất đặc biệt." Trương Nguyên Ánh nhịn cười nói, sau đó nhìn kỹ con ếch trong lồng tre, "Thì ra nhìn nó như vậy a..." lần trước tại phòng tắm không có nhìn kỹ con vật này.

"Đây là sủng vật của ta đương nhiên so với những con vật khác cao cấp hơn a, chính là đẹp trai hơn so với những con khác, hắc hắc..." An Hữu Trân tự hào nói.

"Oa oa..." con ếch huynh cũng cho là như vậy liền oa oa hai tiếng đồng tình.

"Xì, so với những con ếch khác đẹp trai hơn sao, bất quá ta đột nhiên phát hiện, nó với ngươi lớn lên nhìn thật giống nhau."

"Nói đùa gì vậy? Ta so với nó không biết hơn gấp bao nhiêu lần a." An Hữu Trân không phục nói.

"Phải không? Ta cảm thấy các ngươi chính là không sai biệt lắm." Trương Nguyên Ánh nghiêng đầu khẽ cười.

"Uy, ngươi... cọp cái... ngươi so sánh ta với một con ếch sao?" An Hữu Trân đưa lồng tre ở ở bên cạnh mặt chính mình, làm cho Trương Nguyên Ánh quan sát kỹ nàng cùng con ếch huynh.

Nhìn cảnh này lập tức Trương Nguyên Ánh cười ra tiếng, "Giống a, cực kỳ giống, về sau ta liền gọi nó là An Hữu Trân, ha ha..."

"Ngươi...." An Hữu Trân tức giận đem lồng tre để xuống.

Trong lòng tre con ếch huynh cũng không đồng ý lời nhận xét của Trương Nguyên Ánh, kêu hai tiếng, "Oa oa..." (ta so với hắn đẹp trai hơn nhiều a).

Một người một ếch vì câu nói của Trương Nguyên Ánh mà trừng to đôi mắt...

"Quần áo lụa là, ngươi dù trừng thế nào cũng kém con mắt của con ếch này a."

"Các ngươi đang làm gì thế, ta thật xa đã nghe tiếng cười của các ngươi, ha ha..." Trương Phú Quý đi tới nói.

"Gia gia..." Trương Nguyên Ánh nhìn thấy Trương Phú Quý đến liền đi tới bên cạnh hắn kéo cánh tay.

"Gia gia." An Hữu Trân đem lồng tre để xuống.

Nhìn Trương Nguyên Ánh vui vẻ như thế Trương Phú Quý rất yên lòng cùng cao hứng, vốn còn lo lắng trong lòng Ánh nhi, bây giờ nhìn Trương Nguyên Ánh cùng An Hữu Trân.... ha ha ha....

"Gia gia, người sao lại mang nhiều đồ như vậy, đi nơi nào a?" An Hữu Trân nhìn thấy gia đinh đứng phía sau Trương Phú Quý mang rất nhiều thứ liền hỏi.

"A, gia gia đi miếu lễ tạ thần, đa tạ Bồ Tát phù hộ cho hai người các ngươi bình an trở về."

"Gia gia, thân thể người còn chưa tốt...." Trương Nguyên Ánh có chút bận tâm thân thể Trương Phú Quý, "Nếu không ta sẽ đi thay gia gia."

[Annyeongz] Con Nhà Giàu Đến (cover/edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ