“Này thực vật so với người khó nuôi hơn nhiều!” An Hữu Trân bĩu môi bất mãn nói, trong miệng lẩm bẩm, “Thực vật chết bầm.”
“Hảo, thiếu gia của ta ngươi đừng khổ não, người không tốt dễ nuôi như thực vật, thực vật chỉ cần nước cùng ánh mặt trời, người thì không chỉ cần hai thứ này a.” Tiểu Thanh gặp thiếu gia nhà mình có điểm mất hứng, đẩy nhẹ vai An Hữu Trân nói.
“Nói như vậy người so với thực vật khó nuôi hơn nhiều có phải không?” An Hữu Trân hai mắt sáng long lanh nhìn Tiểu Thanh.
“Ừm, ừm...” Tiểu Thanh bị An Hữu Trân bằng ánh mắt hy vọng bức cho gật đầu liên tục, nàng thật sợ nếu mình trả lời chậm một giây đôi mắt kia sẽ chảy như “nước suối”
“Ha ha, vậy ta cũng không còn khổ não, hừ, thực vật chết tiệt, ngươi xem ta còn khó nuôi hơn nhiều, ta đến nay cũng không đem mình nuôi chết đã là kỳ tích vĩ đại a.” An Hữu Trân kiêu ngạo nói.
Phanh...lập tức một đám người trong phòng liền muốn té xỉu.
Thiếu gia, ngươi là được lão thái quân cấp dưỡng cho sống a...
Nàng đây là gả cho một tuyệt phẩm tướng công thế này a....
Đều té xỉu sao, ta chính là nói sự thật, ta kiếp trước cũng là tự làm việc nuôi sống chính mình a....
“Nhị thiếu gia, lão gia gọi ngươi đến chỗ của hắn một chuyến.” Gia đinh báo lại.
Cha lại gọi ta sao, ta dạo gần đây không làm gì sai, An Hữu Trân nghi hoặc nhìn Trương Nguyên Ánh, này cọp cái sẽ không cáo trạng gì nữa đấy chứ.
~
Không nên nhìn ta, ta cái gì cũng chưa nói, Trương Nguyên Ánh dùng ánh mắt đáp lại An Hữu Trân...
An Hữu Trân nhận được ánh mắt Trương Nguyên Ánh, nhếch miệng, “Biết rồi.”
Thư phòng--------
“Cha.” An Hữu Trân cung kính đứng ở bên trong.
“Ừm.” An Nhân Võ vẫn nhìn binh thư trong tay không nhìn đến An Hữu Trân, “Ngươi rời Trương gia đã bao nhiêu ngày rồi?”
“Tính cả lộ trình đã có hơn mười ngày.”
“Kia ngày mai ngươi cùng Ánh nhi trở về Trương gia đi.”
“.........” aaaa, nhà người ta thì muốn hài tử của mình xuất giá về nhà mẹ đẻ, còn cha thì....ta mới về không bao lâu liền đem ta đuổi ra ngoài, chỉ là gần đây ta ăn hơi nhiều một chút thôi, thật hẹp hòi....còn sợ ta ăn hết của trong nhà.
An Nhân Võ vẫn như cũ không nhìn An Hữu Trân, giả vờ lật sách nói, “Ngươi dù sao cũng đã là người của Trương gia, kinh đô cách Dương Châu lộ trình xa, tại trên đường cũng sẽ đến năm sáu ngày, ngươi lần này về nhà mẹ đẻ quá lâu rồi, sẽ phải cho người đến Trương gia thông báo một tiếng.”
“A...vâng” An Hữu Trân cúi đầu trả lời, trở về thì trở về, dù sao cũng là chuyện sớm muộn.
An Nhân Võ nhìn thấy An Hữu Trân cúi đầu, len lén liếc một cái, biết An Hữu Trân không cao hứng ho khan hai tiếng, “Đi xuống trước đi.” Hắn làm sao có thể không hy vọng con mình có thể bên cạnh mình lâu một chút, nhưng An Hữu Trân đã ở rể Trương gia, về lý về tình cũng không nên ở nhà quá lâu, huống chi Trương gia vẫn còn Trương Phú Quý đang chờ ở nhà.
![](https://img.wattpad.com/cover/364073841-288-k694909.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Annyeongz] Con Nhà Giàu Đến (cover/edit)
FanficTruyện gốc: Hoàn khố tử đệ giá đáo Tác giả: Tế Dương Phi Vũ Editor: chris_nguyen Thể loại: Xuyên không, cổ đại, nữ cải nam trang, oan gia, HE Nhị Thế tử An gia An Hữu Trân x Thiên kim tiểu thư Trương phủ Trương Nguyên Ánh.