15

150 22 0
                                    

Lúc này tâm trạng của Bạc Tấn... khó diễn tả bằng lời, nhiều cảm xúc đan xen và vô cùng phức tạp.

Hắn không hiểu, tại sao Tạ Nguyễn lại nghĩ hắn cần bổ thận?

Không phải cậu mới ngồi lên đùi hắn một lần thôi sao?

Bạc Tấn nhắm mắt lại, đẩy ly hắc kỷ tử trước mặt ra xa, tránh xa tầm mắt mình.

Mẹ nó phá hoại cảm xúc thiệt chứ, Bạc Tấn mặt không biểu cảm mắng một câu thô tục trong lòng. Lấy cuốn sách in màu mình yêu thích trong hộc bàn ra, định dời sự chú ý của mình.

Tuy nhiên, phương pháp thường hoạt động rất tốt hiện không còn hiệu quả nữa.

Bạc Tấn đóng sầm cuốn sách lại và nhẹ nhàng nghiến răng.

Tạ Nguyễn cảm thấy hắn cần bổ thận...bổ thận...thận...

Tạ Nguyễn đi trực nhật về, liếc mắt nhìn thấy nửa ly hắc kỷ tử còn sót lại trên bàn của Bạc Tấn, kinh ngạc nói: “Cậu còn chưa uống hết nữa à?”

Bạc Tấn không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ cười nhìn cậu: “Vậy sao cậu không uống?"

Trong lòng Tạ Nguyễn nói vô nghĩa, tôi không có bị trầm cảm hay mất ngủ uống làm gì.

"Tôi không cần."

Bạc Tấn nhẹ nhàng điều chỉnh hơi thở, nhịn xuống, kìm nén, lại mỉm cười: “Vậy thì tôi cần à?”

Tạ Nguyễn không suy nghĩ gật đầu: “Đúng rồi.”

Đúng rồi!

Sao cậu ta còn dám nói đúng rồi! Bạc Tấn không thể tin nhìn Tạ Nguyễn, muốn nhìn xem cậu dùng tâm trạng gì để nói ra những lời này.

Vẻ đương nhiên trên mặt Tạ Nguyễn khiến Bạc Cận cảm thấy đau đớn.

Ai có thể chịu đựng được chứ? ! Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Bạc thần gặp phải chuyện nhục nhã như vậy, không thể chịu đựng được!

“Uống nhanh đi,” Tạ Nguyễn thấy hắn đã lâu không động đậy, liền cầm ly đưa tới miệng Bạc Tấn, “Ngâm lâu uống không tốt.”

Đối mặt ánh mắt thúc giục của Tạ Nguyễn, Bạc Tấn hít sâu một hơi, cầm ly hắc kỷ tử uống một hơi sạch bách. Những quả hắc kỷ tử mềm nhũn tiến vào khoang miệng, Bạc Tấn nhìn chằm chằm vào Tạ Nguyễn, chậm rãi nhai từng quả một.

Tốt lắm, không thể trách hắn, là cậu ép buộc hắn ...

Vì thế đêm đó Tạ Nguyễn kinh hãi phát hiện Bạc Tấn lại muốn chạy lên sân thượng.

"Chuyện gì vậy? Vừa rồi không phải nó còn rất ok sao?" Hạ Minh Kiệt khó hiểu quay sang Phàn Vũ, kề tai nói nhỏ, "Ăn cơm nhiều hơn bình thường một chén, tao còn nghĩ nó gặp phải chuyện tốt gì rồi."

Cậu ta huých khuỷu tay Tôn Hạo Tường, ra hiệu cho hắn ta đến nghe: “Có phải mày chọc gì nó không?"

Tất cả họ đều biết chỉ khi tâm trạng của Bạc Tấn cực kỳ kém mới trốn học chạy lên sân thượng.

Tôn Hạo Tường trợn mắt nhìn cậu ta: "Mày nghĩ tao dám hả?"

Nhắc đến thôi đã khiến cậu ta nhịn không được liên miệng:" Dm nó tà đạo vl! Nó có thể nhớ kỹ những chuyện ngu vl tao làm, thời gian địa điểm, những lời tao nói lúc đó, mặc quần áo kiểu gì màu gì, xung quanh có ai, tao muốn cãi cũng không được. Điên dữ lắm mới đi chọc nó."

Không làm pháo hôi lụy tình. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ