Chương 2: Giải cứu Harry

162 19 0
                                    

Bạn bè
____________

Mãi đến khi bị bà Weasley gọi dậy ngồi vào bàn ăn, Ron vẫn còn trong trạng thái mơ màng.

Chuyện đánh bại Voldemort vào năm nhất như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua, vậy mà bây giờ lại chỉ còn vài ngày nữa là năm học mới bắt đầu. Sáng nay thức dậy, Ron cảm thấy như mình đã quên mất điều gì đó, không, đúng hơn là rất nhiều thứ. Cứ như chỉ một kỳ nghỉ hè thôi là không đủ để gói gọn hết từng ấy ký ức.

Ron lắc đầu, đổ lỗi mọi thứ cho việc cả kỳ nghỉ không nhận được thư từ Harry, khiến cậu trở nên bồn chồn.

Ron lắc đầu, đổ lỗi mọi thứ cho việc cả kỳ nghỉ không nhận được thư từ Harry, khiến cậu trở nên bồn chồn. Nhưng trong đầu cứ vang lên tiếng cười nhạo của Percy: "Thằng em ngốc nghếch của anh, thật sự nghĩ Harry Potter sẽ làm bạn với người như em à?"

Mỗi lần nhớ lại, Ron lại vừa giận vừa sợ. Nhưng không hiểu sao, hôm nay câu nói đó chẳng còn chút sức mạnh nào nữa.

Phải, Ron nhận ra mình chưa bao giờ nghi ngờ tình bạn với Harry, mặc dù họ chỉ mới quen nhau có một học kỳ

Nghĩ đến đây, một gương mặt bỗng hiện lên trong đầu cậu.

Khi cặp song sinh nhà Weasley bước xuống cầu thang, nhìn thấy Ron ngồi thẫn thờ ở bàn ăn, họ trao nhau một ánh mắt, rồi đồng thanh huýt sáo sau lưng cậu: "Ồ, ồ, ồ, nhìn Ron nhà ta kìa, đang mơ mộng rồi!"

George: "Đoán xem ẻm đang nghĩ về ai nào." 

Fred: "Dĩ nhiên là về Harry rồi."

 George: "Không đâu, em cá là nó đang nghĩ đến cô bé Muggle thông minh, Hermione ấy!"

Ron định cãi lại như mọi khi, rằng Hermione Granger chỉ là đứa ham học thuộc lòng, nhưng lời cãi lại chưa kịp thốt ra thì lại biến thành: "Ừm, dĩ nhiên bồ ấy thông minh, bồ ấy là... của em..."

Là của mình? Là gì của mình?

"Gì cơ, là gì của em?" Cặp song sinh ngồi bên cạnh, một trái một phải, nháy mắt hỏi.

"... Là bạn của em." Ron buột miệng, nhưng vẫn thấy có gì đó không ổn. Dù vậy, cậu vẫn tranh luận với chính mình: Dĩ nhiên họ là bạn, trải qua chuyện đó rồi thì làm sao không là bạn được, dù trước đây cô ấy có chút gì đó xem thường cậu.

"Ron có một cô bạn." George Weasley nói.

"Ron có bạn gái." Fred Weasley đùa.

"Hai người biến đi!" Ron bực mình cắt ngang lời trêu chọc, "Mà chuyện hôm trước em nhờ hai người sao rồi, tối nay được không?"

"Kế hoạch tối nay..."

"Kế hoạch giải cứu Harry..."

"Kế hoạch vĩ đại để giải thoát Harry Potter khỏi gia đình Dursley." Cả hai đồng thanh tuyên bố.

Fred tự hào: "Tất nhiên rồi, có chăng em chỉ khôn khi tìm đến tụi anh cho việc này thôi, thằng em ngốc nghếch ạ."

"Suỵt! Nói nhỏ chút!" Ron sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bà Weasley đang loay hoay trong vườn rau, có vẻ không nghe thấy gì. "Vậy hai anh chắc chắn đã nghĩ ra cách nào để băng qua nửa đất nước mà không cần đến phép thuật rồi chứ?"

[ĐN HP] [EDIT]  RON WEASLEYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ