Chương 11: Gặp Gỡ Trong Rừng

90 12 0
                                    

Ron bước vào ký túc xá lúc này vắng tanh và Harry vẫn chưa kết thúc buổi tập Quidditch trong ngày.

Cũng bực bội khi có tin vui mà không có ai chia sẻ.

Khi Ron đang định mở nhật ký của Riddle thì Neville Longbottom bất ngờ quay lại.

Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, thấy Ron tựa hồ tâm tình rất tốt, Neville là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "Chào, cậu không sao chứ?"

Ron bình tĩnh đóng cuốn nhật ký lại, nhún vai,nói: "Tớ ổn hơn rất nhiều rồi, sao cậu về sớm thế?"

"Tớ hơi khó chịu," Neville giải thích.

Ron thấy sắc mặt nó quả thực tái nhợt: "Vậy cậu nên nghỉ ngơi thật tốt, tớ phải ra ngoài trước." Nói xong, cầm cuốn nhật ký trong tay lùi ra khỏi phòng, sau đó đi lên cầu thang lên gác mái. .

Vào các ngày trong tuần, mọi người đều dành thời gian trong phòng sinh hoạt chung, và ít người thích căn gác tối tăm và ẩm ướt. Sau khi Ron mở cửa, cậu đã ngửi thấy mùi ẩm mốc và mục nát. Cậu bịt mũi bước lại, mở cửa sổ để thông gió, nhìn thấy dụng cụ vệ sinh đặt bên tường. Cậu dọn dẹp đơn giản và lau chùi. Sau đó khóa cửa và ngồi trên sàn cầm cuốn nhật ký.

  【CHÀO! ]

 [Chào buổi tối]

 [Tôi có thể đến chỗ anh được không? 】

Riddle không có trả lời, hắn trực tiếp mở ra một lỗ hổng trên nhật kí.

Lối vào được ánh sáng và bóng tối đan xen một lần nữa xuất hiện trước mắt Ron. Cậu đưa tay chạm vào vết nứt phát sáng, và trọng lực quen thuộc đã kéo cậu vào trong.

Ron mở mắt nhìn xung quanh, phát hiện lần này đây không phải là đồng cỏ. Trong hẻm núi gần Hogwarts, cậu vẫn có thể nhìn thấy tòa tháp cao ngất ngưởng của Hogwarts ở phía xa, sương mù trắng chậm rãi xuyên qua khu rừng.

Trong làn sương mù từ từ xuất hiện một bóng người, từ xa đến gần, nói là con người cũng không chính xác, bởi vì thân thể của hắn gần như trong suốt, dường như được tạo thành từ vô số điểm sáng nhỏ ở rìa, liên tục tiêu tan và tập hợp.

Giống như một tinh linh bước ra khỏi rừng.

Khi tiến lại gần, Ron nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của hắn, nhưng đó chính xác là chàng trai tóc đen mà cậu nhìn thấy trong nhật ký của Riddle lần trước.

Ron tựa hồ hiểu ra cái gì, nhìn hắn nói: "Thì ra anh chính là Riddle."

Tuy nhiên, nghĩ rằng trong nhật ký người kia không thể nhận thức được sự tồn tại của chính mình, Ron nhìn chằm chằm "Riddle" một hồi, sau đó liền rời đi.

"Riddle, Riddle?" Ron hướng về phía hẻm núi hét lớn, nhưng không có phản ứng, "Chuyện đang gì xảy ra?". Lúc này, cậu nghe được một tiếng cười trầm thấp truyền tới từ phía sau, quay đầu lại liền nhìn thấy "Tinh linh" đang nhìn mình. Hắn gần như không kịp che giấu nụ cười trên môi: "Chào, Ron."

Ron ngơ ngác nhìn hắn: "Riddle?"

Riddle bước đến gần cậu: "Lần này cậu muốn nói gì với tôi?"

[ĐN HP] [EDIT]  RON WEASLEYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ