Túp Lều Bác Tôm - Harriet Beecher Stowe (2)

3 0 0
                                    

.: Chương 33: Cátxi :.

Những người nô lệ mỏi mệt, từ từ bước vào trong phòng. Và ngập ngừng đưa giỏ bông của mình ra cân, Logri cầm một cái bảng đen, trên dán một bảng danh sách nô lệ: nó ghi số bông cản được của từng người. Giỏ của bác Tôm đủ cân; bác ái ngại nhìn chị Luyxi. Chị thất thểu bước đi: giỏ bông của chị cân đủ. Nhưng Lơgri làm ra vẻ giận dữ:

- Đồ lười chảy thây, lại thiếu rồi! Đứng chờ kia, chốc nữa mày sẽ biết!

Rồi đến lượt chị Cátxi. Chị đưa giỏ bông ra, vẻ lạnh lùng kiêu hãnh. Thằng Lơgri nhìn thẳng vào mặt chị, con mắt nó vừa xảo quyệt vừa có ý? Cátxi không chớp mắt, khẽ nói với nó máy tiếng Pháp. Ngoài Lơgri, không ai hiểu chị nói gì. Vẻ mặt thằng cha trở nên gớm ghiếc. Nó giơ tay lên định đánh chị, nhưng chị làm như không biết, quay đi và bước ra ngoài. Lơgri gọi bác Tôm:

- Thằng Tôm, lại đây! Tao đã bảo mày, tao cho mày làm việc khác, tao giao cho mày việc trông nom nô lệ; tối nay, mày thử xem sao. Dẫn con mụ này đi, lấy roi quật cho nó. Mày đã được trông thấy rồi đấy, liệu mà quật.

Bác Tôm đáp:

- Thưa ông chủ, tôi xin lỗi ông chủ. Xin ông đừng bắt tôi làm việc ấy. Tôi không quen. Tôi chưa làm bao giờ... Tôi không thể làm được.

Lơgri thét:

- Còn vô khối việc mày chưa làm bao giờ, nhưng ở đây mày phải làm, không thì mày chết!

Nó vớ cái roi gân bò, vụt như mưa xuống khắp người bác Tôm. Nó dừng lại để thở và hỏi:

- Mày còn bảo mày không làm được việc ấy nữa hay thôi?

Bác Tôm chùi máu chảy trên mặt, đáp:

- Thưa ông chủ, tôi không làm được. Tôi sẵn sàng làm đêm, khi tôi còn hơi thở. Nhưng tôi không có quyền làm việc kia: làm như thế là bất công, không bao giờ tôi chịu làm!

Thấy giọng nói từ tốn, cử chỉ lễ độ của bác Tôm, nó tưởng bác là một người nhát gan, không khó gì mà không trị nổi. Nghe bác Tôm nói những lời trên, cả đoàn người nô lệ rùng mình kinh hãi. Chị Luyxi chắp hai tay lại kêu: "Lạy Chúa!" và tất cả mọi người nín thở, chờ đợi một trận sấm sét nổ ra. Lơgri hoảng hốt. Im lặng; một lát sau nó mới nói được.

- Thế nào, thằng chó chết kia? Mày bảo điều tao sai mày là làm bất công à? Đồ súc sinh, chúng mày dám mở mồm nói cái gì là công bằng với bất công à? Hay là mày tự cho mày là một ông lớn muốn cho chủ mày một bài học, thưa ngài? Mày lại đám cho việc đánh con mụ kia là bất công hử?

- Thưa ông chủ, đúng thế. Chị kia rất yếu, chị ấy lại đang ốm. Đánh như thế là độc ác. Tôi không bao giờ chịu làm. Ông có muốn giết tôi thì cứ giết. Nhưng không bao giờ tôi đang tâm đánh một người nào. Thà phải chết còn hơn!

- Úi chà! Cái con chó ngoan đạo này lại lạc vào giữa những kẻ tội lỗi chúng ta! Một ông thánh, một ông quan lớn đến đây để nói về tội lỗi của chúng tay! Này, quân hèn mạt, tưởng mình ngoan đạo lắm, mày hãy nghe lời "Kinh Thánh" đây: Hỡi những kẻ tôi tớ, hãy tuân lệnh chủ! Tao, tao không là chủ mày à? Tao không bỏ ra một ngàn hai trăm đồng đôla vàng để chuốc cái xác đen thui của mày về đây à? Mày không thuộc về tao, cả thể xác lẫn linh hồn à? Kìa, trả lời đi. - Nó vừa quát tháo, vừa đá bác Tôm.

Vài trích đoạn từ những truyện mình đã đọcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ