Sáng hôm đó, Tuấn đến nhà Tâm với một cảm giác an lành lạ thường. Căn nhà ngập tràn ánh nắng, và mọi ngóc ngách như thấm đẫm sự ấm áp mà Tâm đã dành riêng cho anh. Mỗi bước đi qua cửa, anh cảm nhận rõ tình yêu và sự quan tâm chân thành từ cô, điều mà bấy lâu anh khao khát nhưng vẫn sợ mất đi chỉ vì sai lầm trong quá khứ. Cái nhìn dịu dàng của cô, tiếng cười khẽ khàng, cả những cử chỉ nhỏ nhặt như việc cô chuẩn bị sẵn cốc cà phê ấm nóng vừa đủ độ mà anh thích, tất cả đều khiến anh như muốn quên đi mọi gánh nặng, mọi lo toan đang bủa vây.
Trong lòng Tuấn, Tâm như một ngoại lệ đầy đặc biệt, một góc bình yên mà anh luôn giữ kín khỏi mọi hỗn độn của cuộc sống. Chính vì điều này, anh cố giấu kín câu chuyện về Gia Mỹ, quyết tâm không để cô biết và thất vọng. Anh sợ rằng nếu Tâm phát hiện ra, những điều tốt đẹp mà cả hai đã nỗ lực gây dựng sẽ tan biến. Vậy nên, mỗi khi nhìn vào đôi mắt long lanh và tin tưởng của cô, anh lại nhắc nhở mình phải mạnh mẽ, phải giấu đi mọi cảm giác bất an, để cô có thể nhìn thấy hình ảnh một Tuấn trọn vẹn và đáng tin cậy.
Ngồi trong phòng khách, anh ngắm nhìn từng chi tiết nhỏ mà cô đã chuẩn bị chu đáo cho mình. Tấm khăn trải bàn màu xanh mà anh từng bảo thích, những khung ảnh cười đùa hạnh phúc của cả hai được đặt gọn trên kệ, và đặc biệt là những món đồ chơi nhỏ xinh của Bi và Pam, hai đứa trẻ mà anh yêu thương hết lòng. Tâm bước đến, đặt tách cà phê trước mặt anh rồi ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt tràn đầy ấm áp và chờ đợi.
Tuấn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đôi mắt nhìn vào khuôn mặt dịu dàng ấy, tự hỏi rằng làm sao cô có thể khiến anh cảm thấy mình thật sự thuộc về nơi đây, một nơi ấm áp đến vậy. Bàn tay anh khẽ siết chặt tay cô, như để giữ lấy điều quý giá này mãi mãi. Cảm giác yêu thương tràn ngập trong lòng khiến anh muốn thốt lên mọi điều, nhưng đồng thời, chính tình cảm sâu sắc ấy cũng khiến anh phải cẩn trọng, không dám đánh mất sự tin tưởng của cô vì những chuyện ngoài lề kia.
Tâm mỉm cười, lặng lẽ dựa vào vai anh, nói về những kế hoạch tương lai đơn giản nhưng hạnh phúc của cả hai. Nghe giọng nói dịu dàng của cô, Tuấn nhận ra rằng đây chính là thứ mà anh đã mơ ước bấy lâu, một cuộc sống bình dị bên người mà anh yêu, không toan tính, không dối trá. Nhưng sâu trong lòng, một nỗi lo không tên cứ trỗi dậy, ám ảnh anh về sự thật mà anh vẫn che giấu.
Bất giác, Tâm nhìn lên, đôi mắt lấp lánh niềm vui, khẽ hỏi.
“Sao hôm nay anh có vẻ trầm tư vậy? Có chuyện gì muốn chia sẻ với em không?”
Tuấn thoáng sững người, đôi mắt anh ngập ngừng rồi nhanh chóng che giấu bằng một nụ cười nhẹ. Anh đặt tay lên vai cô, trầm ấm đáp.
“Không có gì đâu. Anh chỉ thấy mọi thứ thật tốt đẹp, có lẽ vì hôm nay anh thấy may mắn khi có em bên cạnh”
Lời nói của anh khiến Tâm nở nụ cười dịu dàng, không chút nghi ngờ. Cô không hề biết rằng trong lòng anh đang giằng xé, cảm thấy khó khăn khi phải giấu diếm cô chuyện về Gia Mỹ. Nhưng với Tuấn, sự thanh thản của Tâm đáng giá hơn bất cứ điều gì. Anh tự nhủ rằng sẽ bảo vệ nụ cười ấy, sẽ cố gắng để tình yêu của cả hai không bị hoen ố bởi những sai lầm đã qua.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nếu Là Em ( Phần 2 )
RomanceViết tiếp câu chuyện tình yêu của Hà Anh Tuấn và Mỹ Tâm ở Nếu Là Em. 22/09/2024 - 10/11/2024