Chap 33. Ngỏ lời

36 9 8
                                    

Ê bây nhớ lướt tới cuối cùng nha bây, có bất ngờ:))








Trong bữa tối, căn phòng tràn ngập ánh sáng dịu dàng từ ngọn đèn, cả Tâm và Tuấn ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, trò chuyện vui vẻ. Bi ngồi bên cạnh, chốc chốc lại làm những trò tinh nghịch khiến cả hai người lớn phải bật cười. Tuy nhiên, sâu bên trong, Tuấn vẫn canh cánh trong lòng một câu hỏi mà anh mãi chưa dám hỏi.

Cuối cùng, như không kiềm chế được sự tò mò xen lẫn cảm giác lo lắng, Tuấn ngừng ăn và nhìn thẳng vào tay cô. Anh cố tỏ vẻ thoải mái, giọng điềm đạm như thể chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự băn khoăn khó tả.

"Chiếc nhẫn đó… là của ai vậy?" anh hỏi, nhìn vào chiếc nhẫn nhỏ lấp lánh trên ngón tay cô.

Tâm thoáng ngạc nhiên, cô nhìn vào chiếc nhẫn trên tay, rồi khẽ mỉm cười. Cô nâng tay lên, ánh mắt dịu dàng như chìm vào dòng ký ức xa xôi, rồi trả lời một cách từ tốn:

"Chiếc nhẫn này… là của một người rất quan trọng với em. Một người mà cả đời này, có lẽ em sẽ không bao giờ có thể thiếu"

Tuấn khựng lại trong chốc lát. Câu trả lời của cô vừa rõ ràng, vừa mơ hồ, giống như một câu chuyện đã cũ nhưng vẫn còn sâu sắc với cô. Anh ngập ngừng, cảm thấy có điều gì đó như bị nghẹn lại trong lòng. Không dám hỏi thêm, Tuấn chỉ ậm ừ đáp lại, cố giữ vẻ thản nhiên. Nhưng trái tim anh đập nhanh hơn, đầu óc dấy lên hàng loạt suy nghĩ.

"Người rất quan trọng ư? Ai mà lại quan trọng đến mức cả đời cô ấy không thể thiếu?" Anh lo lắng nếu người cô nhắc đến là một người đàn ông nào đó, một người mà có thể đang mang lại hạnh phúc mới cho cô. Ý nghĩ ấy khiến anh thoáng thấy nhói lòng.

Tâm dường như không nhận ra sự băn khoăn của Tuấn. Cô vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi, tiếp tục câu chuyện về công việc trong ngày và những việc vặt vui nhộn mà cô đã trải qua cùng với Bi. Cô kể cho Tuấn nghe về những hành động đáng yêu của con trai, làm sao Bi cứ cố gắng nói chuyện mà vẫn ngọng nghịu, khiến cô nhiều lúc vừa tức vừa buồn cười.

Tuấn cũng mỉm cười, gật đầu đáp lại, cố gắng hòa mình vào cuộc trò chuyện như bình thường, nhưng tâm trí anh vẫn vương vấn ở câu trả lời trước đó của Tâm. Cô không biết rằng, ẩn sau vẻ ngoài thản nhiên ấy, anh đang cố giấu đi cảm giác hụt hẫng và chút buồn vương vất trong lòng.

Bữa tối trôi qua trong không khí ấm áp. Nhưng mỗi lần ánh mắt Tuấn chạm phải chiếc nhẫn trên tay cô, anh lại thấy lòng mình như chùng xuống. Khi bữa ăn kết thúc, anh thu dọn đĩa giúp cô, từng hành động đều chậm rãi, như muốn tận dụng từng giây phút ở cạnh cô. Tâm nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, không nhận ra sự khác thường trong cảm xúc của anh.

Cuối cùng, khi cả hai ngồi lại trên sofa với Bi, tiếng cười nói của đứa trẻ khiến không khí xung quanh như lắng đọng. Tuấn nhìn Tâm, lòng thầm mong một ngày nào đó có thể nghe chính cô nói rằng người quan trọng đó chính là anh. Nhưng tối nay, anh không hỏi thêm gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên cô, trân trọng từng khoảnh khắc ấm áp của gia đình mà anh khao khát bấy lâu.

Nếu Là Em ( Phần 2 )  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ