Chương 129: Thái hành tây

9 0 0
                                    

Điền Tư đi chưa được bao lâu thì chuông cửa lại reo.

Hồ Già chạy tới mở cửa, miệng tươi cười nói: "Nhanh vậy đã về rồi à?"

Trước mặt là một cụ ông với dáng vẻ nghiêm nghị, ông chống cây gậy kim loại, thân hình cao lớn, dáng lưng thẳng tắp.

Ánh đèn mờ ảo ngoài hành lang tạo bóng lên khuôn mặt của Điền Trọng Lân, Hồ Già không nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của ông, chỉ cảm thấy ông giống như một nhân vật trong tranh khắc gỗ ngày xưa. Ánh mắt Điền Trọng Lân quét qua khuôn mặt của Hồ Già rồi nhanh chóng nhận ra cô là ai, lại thấy cô mặc đồ rộng rãi thoải mái, ông càng nghi ngờ rằng họ đang sống chung, ông nắm chặt cây gậy, gân xanh liền nổi lên trên mu bàn tay.

Hồ Già rất không thích ông, cô đề phòng nói: "Ông tìm ai?"

Điền Trọng Lân hoàn toàn không để ý đến Hồ Già, ông trầm mặt rồi trực tiếp bước giày da vào trong, nhìn ngó căn nhà của bọn họ.

Ông nhìn qua giường ngủ của họ, nhìn qua bàn chải đánh răng và kem đánh răng trên bồn rửa mặt, nhìn qua quần áo phơi ngoài ban công, cũng nhìn qua cây thiên thần Gabriel mà Điền Tư trồng. Hồ Già thấy ông cũng già nên không dám kéo ông ra, càng không thích ông đi loanh quanh khắp nhà như vậy, giống hệt như đang đến để kiểm tra vậy, cô nhíu mày nói với ông: "Không được người khác đồng ý mà tự tiện vào nhà, hành vi này của ông tính là xâm phạm chỗ ở của người khác đấy, tôi có thể trực tiếp gọi điện báo cảnh sát!"

Điền Trọng Lân ngồi xuống, ngẩng ánh mắt lạnh lùng nói: "Thì ra là mấy tháng nay Điền Tư ở cùng với cháu."

Hồ Già nghe ông nói đến Điền Tư, dây cót trong đầu liền sắp đứt, ông hẳn là người nhà của Điền Tư.

Ông lại hỏi cô: "Gia đình của cháu có biết cháu sống chung với nó không?"

Hồ Già không đáp, Điền Trọng Lân lại lấy điện thoại ra.

Ông lạnh giọng nói với cô: "Đưa số điện thoại phụ huynh cháu cho tôi, tôi muốn gọi điện cho họ."

Chưa kịp để Hồ Già lên tiếng, Điền Trọng Lân lại quan sát cô, vẫn mở miệng với giọng điệu chỉ trích phê bình: "Học sinh cấp 3 mà không chăm chỉ học hành ở trường, chạy đến Thượng Hải ăn ăn uống uống, gia đình cháu dạy dỗ cháu thế nào vậy? Tuổi trẻ tốt đẹp mà không biết cố gắng, lại đi yêu đương? Tôi không quan tâm Điền Tư thích cháu như thế nào, với tôi, các cháu không hợp nhau, tôi không đồng ý các cháu ở bên nhau."

Hồ Già tức nghẹn ở ngực, kinh ngạc rằng sao Điền Trọng Lân lại có thể một mình nói một mình quyết định thế này?

Cô thẳng thừng đáp: "Bố mẹ cháu không quản cháu, ông muốn nói gì cứ nói thẳng với cháu."

Điền Trọng Lân cũng bị cô làm nghẹn lời, kinh ngạc rằng sao Hồ Già lại ngang tàn như thế?

Điền Trọng Lân lại nhìn Hồ Già rồi nghiêm khắc nói: "Điền Tư còn trẻ, chưa có quan điểm về bạn bè, cháu ở bên nó mấy tháng nay chỉ toàn gây ảnh hưởng tiêu cực cho nó, nếu cháu có yêu cầu với bản thân, biết vươn lên thì bây giờ cô nên chăm chỉ học hành ở Dũng Thành chứ không phải cùng nó ở Thượng Hải. Con đường của các cháu không giống nhau, tôi khuyên cháu đừng lãng phí thời gian vào nó nữa, các cháu không hợp nhau." Nói xong, ông lại bổ sung thêm: "Hôm nay tôi ở đây, cháu có đồ đạc gì muốn đóng gói gửi đi, tôi sẽ gọi xe đưa cháu về Dũng Thành."

Hồ Già nghe xong lời ông liền lắc đầu nói: "Ông là người nhà của anh ấy, cháu sẽ không cãi nhau với ông."

Điền Trọng Lân vừa định thở phào thì Hồ Già lại nói: "Nhưng cháu cũng sẽ không đi đâu hết."

Trên đường ngồi xe trở về, Điền Tư nhận được điện thoại của Điền Trọng Lân.

Điền Trọng Lân rõ ràng là đang rất giận dữ, ông chất vấn anh: "Cháu tìm bạn gái kiểu gì vậy, nói chuyện yêu đương kiểu gì vậy?"

Điền Tư có chút mơ hồ hỏi ông: "Ông nói gì cơ?" Điền Trọng Lân ngồi trên ghế bán nguyệt gỗ sáp trắng trong phòng khách sạn, tức tối nói: "Ông đến khu chung cư Thâm Thủy Loan tìm cháu, cô ta cũng hay, nói chuyện với ông rồi còn cãi lại, ông nói một câu, cô ta liền đốp trả một câu, còn nói rằng sẽ gọi điện báo cảnh sát, cho cảnh sát đến hòa giải dân sự, ông chưa từng thấy người nào như cô ta - cháu yêu đương cái kiểu gì vậy?"

Điền Tư bị lượng thông tin khổng lồ làm choáng váng đến mức huyệt thái dương trở nên căng thẳng: "Ông đi tìm Hồ Già ạ?"

Điền Trọng Lân không đáp, Điền Tư lại gặng hỏi: "Ông nói với cô ấy những gì rồi?"

Điền Tư gần như là lao vào nhà.

Hồ Già không có ở đây, anh tìm khắp mọi phòng nhưng Hồ Già vẫn không có ở đây.

Điền Tư đã quen thuộc với lối nói mỉa mai của Điền Trọng Lân, ông nói rằng mình chỉ trích Hồ Già, vậy chắc chắn đó là những lời mắng mỏ gay gắt.

Điền Tư gọi cho Hồ Già hàng chục cuộc điện thoại, cô đều không nghe. Điền Tư nắm chặt điện thoại, cả người tê dại đến mức tay chân luống cuống, cổ anh lại bắt đầu nghẹn lại, cánh tay cũng như bị kim châm, ánh sáng nhàn nhạt trong căn phòng như thu lại trên người Điền Tư, như muốn nhốt anh chết cứng như một con bướm trên tiêu bản, anh cúi mắt xuống, đôi mắt bất lực mà ửng đỏ.

Hồ Già về đến nhà, vừa hay liền va phải Điền Tư.

Cô vuốt tóc, ngẩng mắt trừng anh: "Gấp cái gì vậy? Suýt nữa là đã tông phải em rồi! Anh định đi ra ngoài à?"

Điền Tư nhìn cô với vẻ không thể tin nổi, Hồ Già lại véo mặt anh: "Tông đến ngốc luôn rồi, anh lùi ra sau chút đi, em muốn vào trong."

Hồ Già thay giày rồi kéo anh vào bếp, đẩy mấy củ khoai tây mua về cho anh rồi mím môi nói: "Em thấy mấy củ khoai tây cũng đều đã mọc mầm rồi, lúc mua anh cũng để ý kỹ gì cả, bắt em lại phải đi mua, phiền phức chết đi được, anh nhanh nấu cơm đi, em sắp đói đến khô queo như người Tam Thể rồi." Điền Tư nói được, anh cúi đầu bóc hành tây, dao cắt hai nhát đều bị trượt, đến nhát thứ ba mới cắt được vào.

Hồ Già cầm điện thoại từ phòng khách đi vào rồi hỏi anh: "Anh gọi cho em nhiều cuộc như vậy để làm gì?"

Điền Tư mỉm cười, anh không biết phải nói gì với Hồ Già, cô lại ghé sát vào nhìn mặt Điền Tư.

Hồ Già thở dài: "Sao mắt lại đỏ rồi, có chuyện gì mà tủi thân vậy?"

Điền Tư nhẹ giọng giải thích: "Tại củ hành tây này cay quá."

Cô nghĩ một lúc rồi hỏi anh: "Có cay bằng em không?"

______

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

[H Văn] Bơi Đêm - Dã Bồ Tát (ONGOING)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ