Tiêu Phùng lại muốn nói thêm gì nữa thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Mama Mẫu Đơn phường giọng nói nhão nhoẹt hướng bên trong giục: "Bảo bối Phùng nhi a, ngươi sao còn chưa chịu ra. Khách đã đến rất đông nha, mama ta nghe họ ca thán đến chịu không nổi rồi a."
Nhìn qua Yên Lan, nhận thấy cái gật đầu của y, Tiêu Phùng mới đáp: "Ta ra ngay, ngươi đến đại sảnh trước đi."
Chờ tiếng bước chân đã thật xa, Tiêu Phùng quay sang Yên Lan, vẫn một bộ dáng nhàn hạ. "Tiểu Yên, ngươi chịu ngồi trong này uống trà một mình?" Giọng nàng có chút giễu cợt.
"Đương nhiên không, có chuyện vui như vậy mà không tham gia thì thật tiếc." Môi hơi nhếch y lầm bầm thật nhỏ: "Cũng thật lâu chưa có nổi loạn a."
Đại sảnh Mẫu Đơn Phường trang hoàng lộng lẫy, đèn lồng treo cao tỏa ra thứ ánh sáng không quá chói mắt, mùi son phấn hòa của mùi rượu làm nên một không khí trác tán sa đọa. Mỹ nữ tiểu quan lẵng lơ mời chào khách nhân, âm thanh xôn xao hỗn loạn. Trong một góc khuất phía dãy lầu cao, một nam nhân bạch y trên tay cầm chén rượu, mị nhãn lạnh băng hơi híp lại khiến người ta cảm thấy áp lực, tuy rằng dung mạo xuất chúng đến không nói nên lời, nhưng tuyệt nhiên không một ai dám đến gần, ngồi cùng với hắn là một nam tử hắc y, gương mặt tuấn tú nhưng sát khí vây quanh tứ phía làm người ta càng thêm e dè. Nam nhân hắc y không uống rượu, không nói nhiều, chỉ một mực quan sát toàn cảnh đại sảnh Mẫu Đơn Phường.
Bên một góc khác nam nhân vóc người cao lớn vận cẩm y trên tay là chiết phiến phe phẩy, bộ dạng thật nhàn tản, nhưng nếu nhìn vào mắt hắn có thể nhận ra hắn đang rất khẩn trương. Nam nhân che mặt bằng một tấm sa mỏng làm người khác không rõ dung mạo hắn thế nào, nhưng nhìn vào đôi mày kiếm, mục mâu đen thẩm mang theo lệ khí vương giả liền biết không phải người thường. Hắn đang chăm chú nhìn vào Bách Hoa Đài ở giữa đại sảnh, nơi diễn ra yến vũ doanh ca.
Rất nhanh trên đài đã xuất hiện một mỹ nữ vận tử y, nét đẹp thanh lệ mang chút tinh anh thông minh làm cho người ta có cảm giác yêu thích, tuy là danh kỷ nhưng nàng không mang nét đẹp yêu kiều phóng đãng mà hơi có chút như thiếu nữ danh môn.
Tiêu Phùng bước lên Bách Hoa Đài, mọi ánh mắt đều chú mục vào nàng, tiếng xôn xao cũng dừng hẳng. Khách nhân đêm nay đặc biệt đông hơn bình thường, bởi vì họ muốn đến diện mục nhất đại hồng bài vừa mới nổi danh này, hai là những kẻ có tiền có quyền mê luyến nữ sắc muốn đến để được là nam nhân đầu tiên của nàng cũng không ít người trong võ lâm đến mua vui.
Lướt mắt nhìn qua đám người đông đúc, Tiêu Phùng trong lòng có chút chua xót, nàng không nhìn thấy nam nhân kia, hay là vì trong đám hỗn loạn này không hề có hắn?
Trong trí nhớ, hắn là một nam nhân trầm lặng, tính cách lãnh khốc ngạo mạn, làm sao lại để tâm đến một nữ tử thanh lâu, mà thân phận của hắn hình như cũng không hề hợp với chốn yêu hoa phong nguyệt này. Nàng cũng đã từng nghĩ mình chỉ là quá đa tình. Che dấu nỗi lòng bằng một nụ cười Tiêu Phùng lên giọng: "Các vị, đêm nay Tiêu Phùng ta muốn tìm một nam nhân của mình." Phải, nàng muốn tìm là người nam nhân mà nàng yêu say đắm: "Trước khi bắt đầu...ngã giá." Giọng nói nàng có chút uất nghẹn nhưng vẻ kiên cường làm khỏa lấp đi, duy chỉ có nam nhân che mặt kia, lại nhìn ra tất cả, bàn tay đang cầm chiết phiến siết mạnh.
![](https://img.wattpad.com/cover/65178568-288-k289517.jpg)
YOU ARE READING
Yên Lan Phi Tuyết
Non-FictionTựa: Yên Lan Phi Tuyết_ Ái tình ấm áp uyên ương hệ liệt. Tác giả: Mạc Quang Thần. 莫 光 晨 Thể loại: đam mỹ, xuyên không, giang hồ, nham hiểm,độc ác, lãnh tình trá hình ôn nhu công x điềm đạm, đáng yêu siêu mỹ thụ, công sủng thụ, HE. Nhân vật: Phương Y...