Chương 5

1.1K 57 3
                                    

Đã mấy ngày qua, Phương Yên Lan không ra khỏi phòng, y thật sự không biết phải đối mặt với Bạch Phi Tuyết như thế nào cho phải. Dù sao phản ứng của y lúc đó cũng quá khác người, nếu là người bình thường hắn chắc sẽ cho rằng y nghĩ hắn phi lễ y. Nhưng thật sự không phải vậy, lúc đó y vội vàng chạy đi, cũng không biết biểu hiện của hắn sau đó là gì. Nhưng mỗi ngày, Thanh Ca vẫn luôn vào xem chừng y. Đối với y vẫn có chút đề phòng, có chút không được tự nhiên ngoài ra vẫn là như cũ.

Mấy ngày trước y tự nhốt mình trong phòng cũng thấy khó chịu, y nói với Thanh Ca đem cho y vài khuôn vải cùng dụng cụ may y phục. Không biết có phải do chủ ý của hắn không nhưng Thanh Ca đem đến cho y rất nhiều vải, đủ màu sắc và chủng loại. Dụng cụ cũng rất đầy đủ, những lúc y cần sự yên tĩnh thì làm y phục là cách tốt nhất đối với y.

Đưa tay vuốt ve mảnh vải gấm màu trắng, xúc cảm mềm nhẹ lành lạnh truyền đến làm y đễ chịu. Đột nhiên y nghĩ đến hắn, trên vải là hoa văn hoa lan nho nhỏ, tự nhiên y muốn may một bộ y phục cho hắn. Nếu như hắn mặc y phục do y làm, trên nền vải là hoa văn hoa lan, vậy chẳng phải y đang ở rất gần hắn sao. Ngẩn ngơ một lúc lâu, Yên Lan bắt đầu dùng giấy bút phát họa sơ qua bộ y phục. Y chuyên tâm may y phục, tuy rằng thời cổ đại không có máy may, nhưng từng đường kim mũi chỉ là cách tốt nhất gởi gắm tâm tình, lại nói đôi khi những mũi kim cẩn thận kia còn tinh xảo hơn cả máy may hiện đại.

Ba ngày sau cuối cùng y cũng làm xong một bộ y phục cho hắn, nhưng mà y cũng không dám đưa ra. Thời đại này nữ tử chỉ may y phục cho nam nhân mình yêu thương còn y lại là một cái nam nhân, may y phục đã là chuyện rất quái dị rồi, còn may cho hắn...nghĩ đến đó y càng nản lòng. Ôm lấy cẩm y trắng tuyết, Yên Lan lặng lẽ thở dài.

Quan hệ của y và hắn là gì chứ, chỉ là bình thủy tương phùng, y chỉ tình cờ đi vào lãnh địa của hắn, được hắn cứu. Chờ đến một lúc nào đó y cũng phải rời đi, có chăng sau này gặp nhau trên giang hồ, cung tay chào nhau một câu khách sáo...

Trên vai y còn có gánh nặng thâm thù, năm đó, khi phụ thân nói cho y biết thảm kịch kia là do Thượng Quan thế gia gây nên là có ý muốn nhắc y cẩn thận gia tộc nọ nhưng y lại không cam lòng, y phải tận tay hủy diệt, làm cho trên đời này không còn tồn tại Thượng Quan thế gia mới hả giận trong lòng.

Lại nói đến Bạch Phi Tuyết, nếu Phương Yên Lan y là một người bình thường, có lẽ y cũng sẽ mặt dày mà đuổi theo hắn nhưng y lại không phải vậy. Cơ thể y không thể tiếp nhận được nam nhân. Mặc dù với hai người cữu thúc y dùng thời gian dần dần tiếp nhận. Nhưng hắn thì sao, cho dù y có dùng ba năm đi theo hắn thì thế nào, tiếp nhận được rồi thì thế nào. Y không chắc có thể cùng hắn da thịt cận kề....

Đêm càng sâu, y càng phiền muộn. Yên Lan quyết định ngày mai sẽ đi gặp hắn. Y muốn rời khỏi nơi này, tình yêu này biết rằng không có kết quả, vậy thì y còn luyến tiếc làm chi, nhân lúc mới bắt đầu thì nên kết thúc, càng kéo dài, chỉ càng thêm thương tổn. Đời này được gặp một nam nhân như hắn y đã mãn nguyện, không cần cưỡng cầu quá nhiều. Con người không nên quá tham lam, bởi vì đôi khi cứ mù quáng dấn thân vào quá sâu, khi giật mình nhìn lại ta đã chẳng còn gì.

Yên Lan Phi TuyếtWhere stories live. Discover now