Chương 15

1K 44 0
                                    

Trong phòng đột ngột yên lặng, đến một tiếng thở mạnh cũng không nghe thấy, sự yên lặng như hàn băng quét qua khiến ai nấy đều rùng mình.

Cái tên từ miệng thiếu niên khi dọa không ít người có mặt ở đây. Cuối cùng Châu Thiên Tường cũng là người phá vỡ không khí đang đông đặc hiện tại.

"Địa Ngục Mộng...là cái gì?"

Xung quanh lại nổi lên tiếng lao xao xen lẫn tiếng niệm Phật không dứt của đệ tử Thiếu Lâm, Huyền Lộ phương trượng hiện không có mặt, khiến những người đó mặt càng nghiêm trọng, chỉ một mực nhắm mắt niệm kinh.

"Phương công tử, độc mà Thụy nhi trúng phải có giải được không?"

Nhìn qua Thượng Quan Mộng dường như đã không còn để ý đến bất cứ thứ gì, chỉ ngây ngốc ngồi bên giường cằm tay Nam Cung Thụy, Yên Lan thở dài.

"Đầu tiên, ta nói Cực Lạc Mộng, đó cũng không phải là một loại độc mà chỉ là một loại dược. Người uống vào liền lập tức tiến vào trạng thái như ngủ say, nhưng thực sự họ đang mơ một giấc mộng mà bản thân họ mong muốn nhất, khiến cho họ như sống trong một thế giới mà họ khao khát, đó chính là Cực Lạc.

Nhưng chính giấc mộng Cực Lạc lại càng làm cho người uống dược này trầm mê không muốn tỉnh dậy, cho đến khi, cơ thể trong hiện thực vì mòn mỏi mà chết."

Châu Thiên Tường nghe qua lộ ra sắc thái tái nhợt, hai nắm tay nắm chặt thành quyền, bờ môi cũng mím lại kiềm nén cơn xúc động. Giọng nói đã khàn đặc cố gắng thốt ra: "Vậy , làm sao để giải dược này?"

Quay mặt đi, không muốn nhìn thấy biểu tình kia, Yên Lan xuống giọng: "Loại độc này không có giải dược, cách giải duy nhất, chính là người trúng độc phải tự mình thoát khỏi ảo mộng của chính bản thân, có thể tỉnh lại."

Ngừng một chút, y quay sang nhìn người nam nhân đứng đó ánh mắt có chút cảm thương: "Nhưng từ trước đến nay, ta chưa nghe qua ai có thể tỉnh lại sau khi trúng Cực Lạc Mộng."

Thân thể choáng váng, Châu Thiên Tường phải vịnh vào cạnh bàn mới ngăn được mình đột nhiên đổ sụp xuống. Đưa tay đỡ trán, ánh mắt dường như mờ đi vì hơi nước, hắn cố gắng che dấu cảm xúc của bản thân: "Ha ha, thì ra là vậy, Ngọc Nhi, ta phải quay về với Ngọc Nhi..." Trong miệng lầm bầm những câu không rõ nghĩa, hắn thất thểu bước ra khỏi đám người, mất dạng.

"Bất quá...ngươi chưa nghe ta nói hết mà?" Yên Lan nhìn theo có chút khó hiểu. Lại quay về đối diện Nam Cung Xuyến, Phương Yên Lan lại tiếp: "Ta nói, Địa Ngục Mộng, cái tên nghe qua có lẽ các vị cũng đã đoán được. Người trúng độc này, cũng lâm vào trạng thái như ngủ say, nhưng ngược lại với Cực Lạc Mộng, Địa Ngục Mộng làm cho họ mơ thấy những thứ mà họ không muốn nhìn thấy nhất, nó như một bóng ma, đem những gì ngươi không muốn xảy ra hiện rõ trước mắt ngươi, nếu như ngươi trong hiện tại không có bất cứ thứ lo lắng gì, thì trong mộng, những hạnh phúc hiện tại đang có được lai bị phá vỡ làm cho ngươi đau đớn đến chết. Người trúng Địa Ngục Mộng tuy muốn thoát khỏi giấc mơ đó, nhưng họ không đủ sức tự vượt qua để mà tỉnh dậy."

Liếc qua bên giường, Yên Lan nói như cho người kia nghe: " Trước nay ta cũng chưa nghe qua ai trúng độc này mà có thể tỉnh lại. Nhưng ngươi hãy cố làm cho hắn nhận ra đó chỉ là mộng, làm cho hắn biết ngươi đang ở đây...Ta chỉ có thể nói với ngươi đến đó."

Yên Lan Phi TuyếtWhere stories live. Discover now