Chương 21

794 34 0
                                    

Đêm đen như mực, ánh trăng hạ tuần không quá sáng nằm chênh chếch một góc trời, những ánh sao thưa thớt bị một tầng mây che phủ, gió đêm như muốn góp thêm cho không gian quỉ bí mà càng thổi mạnh. Ngoài đình bên hồ, có ánh sáng le lói của nến, tiếng dịch phát ra từ nơi đó, như tiếng âm hồn lẩn khuất kêu gào. Mành trướng bằng lụa trắng phất phơ để lộ dáng người gầy yếu phủ phục bên trong.

Mái tóc thật dài phản chiếu với anh nến, kéo ra thành dãi như lụa đen, sắt mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu như quỷ dữ. Bên bờ môi khô héo đang thổi dịch còn vươn chút máu.

Chỉnh lại chốt đàn, Yên Lan ngồi trên nóc đình bắt đầu hòa khúc. Thanh âm tỳ bà réo rắc kéo lại những nốt trầm thấp u uẩn của dịch, làm cho nó có thêm chút sinh khí. Tiếng ca trong trẻo vang lên giữa đêm thanh lãnh khiến mặt nước hồ hơi dao động.

"Trăng tàn...
Nước lạnh...
Hoa rướm máu.
Người đâu thấu hiểu lòng phiền muộn?
Chuốc chén rượu say, hoa thơm cỏ lạ...
Ngã chung rượu lạt, bán dạ sầu bi.

Nhất kiến chung tình...
Ngộ nhận...
Thanh mai trúc mã...xa vời vợi.
Tiếng dịch cao bay, âm tiêu vươn vấn...
Máu nhuộm thanh bào.
Tan thành tro bụi.
Nhất cao y mệ che khuất trần giang.
Ánh mắt sáng trong
Chỉ còn ảo vọng...

Người đâu thấu hiểu lòng phiền muộn?
Chuốc chén rượu say, hoa thơm cỏ lạ...
Ngã chung rượu lạt, bán dạ sầu bi.

Trăng tàn...
Nước lạnh...
Hoa rướm máu.
Người đâu thấu hiểu lòng phiền muộn?
Chuốc chén rượu say, hoa thơm cỏ lạ...
Ngã chung rượu lạt, bán dạ sầu bi."

Tỳ bà âm chắm dứt, tiếng dịch cũng không còn, một bóng người bay vào trong đình, buông đàn, ngồi xuống đối diện thân ảnh hắc y kia.

"Ngươi đến cười nhạo ta sao? Hay muốn tỏ lòng thương hại?" Hạ Tử Thanh buông dịch trong tay, kéo thấp mũ trùm đầu, bàn tay trắng bệch ngã một chung rượu. Hương rượu thoang thoảng làm say lòng người, nhưng cũng gợi nên nỗi phiền muộn cùng bi ai chua xót.

"Ta cười nhạo ngươi. Hóa ra cũng là cười nhạo chính mình?"

Bàn tay cầm chén rượu hơi run lên.

Phương Yên Lan không mang ngọc diện mà để lộ khuôn mặt tựa như hoa,dùng bàn tay xinh đẹp rót đầy chung, đưa lên môi nhấp một ngụm: "Rượu ngon."

Không tỏ thái độ ngạo mạn cay độc bình thường, mà chỉ là tĩnh lặng, Hạ Tử Thanh dường như buông bỏ lớp vỏ bọc của mình, bày ra những gì là chân thật nhất. "Rượu này không cho ngươi uống."Kéo vò rượu về phía mình, Hạ Tử Thanh ngã thêm một chén.

"Ngươi thật keo kiệt." Yên Lan bĩu môi, thái độ tùy tiện, không khách khí, không tỏ ra thương hại, làm Hạ Tử Thanh có chút không tiếp nhận được.

"Ngươi rất khác người."

Bàn tay mân mê dịch trên bàn, y thả lỏng, âm thanh trò chuyện cũng không còn quá khó nghe: " Ngươi có biết ta rất ghét ngươi không? Ta ghét ngươi bởi vì ngươi thật giống ta. Ha ha ha..."Cười bi ai, y lại tiếp. "Trước đây ta cũng thật xinh đep, ta cũng có giọng nói thật dễ nghe, ta cũng có thật nhiều người vây quanh, nhưng ta chỉ yêu huynh ấy. Sứ không đẹp, nhưng lại rất ấm áp, làm cho ta cảm thấy thật yên tâm..."

Yên Lan Phi TuyếtWhere stories live. Discover now