Chương 7

1K 58 0
                                    

Ba con ngựa trắng dừng lại trước cửa tửu lâu trên đường lớn Hoa trấn, tiểu nhị nhìn thấy y phục trên người họ là gấm thượng đẳng của Lan Kỳ bảo, biết được không phải người tầm thường, lại nói ba nam tử mặc cẩm y tướng mạo đường đường, anh tuấn biết ngay không phải người tầm thường.

Tiểu nhị phân phó người dắt ngựa đi chiếu cố còn mình vội vã mời ba người vào trong. Ba nam tử độ khoảng hơn hai mươi, một người vận lam y, dáng người cao to cử chỉ đường hoàng, gương mặt cương nghị tuấn tú bất phàm, trên tay cầm trường kiếm. Một người thon gầy vận bạch y, bộ dáng tao nhã ánh mắt nhu hòa ổn trọng, một người khác vận thanh y gương mặt có chút tương tự bạch y nam tử nhưng điệu bộ ngạo nghễ phong lưu trên tay cầm chiết phiến phe phẩy.

Ba người chọn một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, tùy tiện chọn vài món ăn.

"Nhị đệ, lần này đến Châu Long thành, chúng ta phải tranh thủ đến Mẫu Đơn phường a, nghe nói cô nương ở đó đều là giai nhân tuyệt sắc." Nam tử thanh y ánh mắt khẽ đảo hào hứng nói.

"Đại ca, lần này chúng ta đến Châu Long thành trước để hỗ trợ Nam Cung thế bá, không phải đi ngao du." Nam nhân vận bạch y khẽ nâng chung trà, đạm mạc nói.

"Mộng, chuyện trong trang đã có nhiều người lo rồi, cứ để đại ca ngươi đi thôi."

Thượng Quang Tề cười lớn hài lòng: "Đúng đúng, Thụy lão đệ nói đúng, chúng ta chỉ cần hảo hảo ngoạn là được rồi."

Thượng quan Mộng nghe thấy đại ca y như vậy cũng chỉ biết khẽ thờ dài, tay vẫn nâng chung trà thật lâu chưa đặt xuống. Nam Cung Thụy liếc mắt nhìn y đưa tay đỡ chung trà trên tay y xuống, rót thêm trà cho y.

"Ngươi đừng lo, tất cả đã có ta."

Thượng Quan Mộng nhìn hắn thâm tình, nhẹ gật đầu.

Y đưa mắt nhìn về phía bàn bên cạnh. Ở đó đã có hai người ngồi, nhìn qua có vẻ giống một đôi phu thê, nhưng lại làm người ta thấy có cái gì đó quái dị. Nam tử thân người nhỏ nhắn không biết bao nhiêu tuổi mà mái tóc đã bạc trắng xơ xác được cột tùy ý phía sau, trên người là bố y tầm thường, làn da trắng bệch đến đáng sợ, gương mặt nhợt nhạt như người bệnh, ngũ quan mơ hồ làm người ta chán ghét. Ngược lại, nữ tử ngồi cạnh y tuy vận y phục đơn bạc nhưng dung mạo lại thập phần tuyệt diễm. Nữ tử cũng không vì mình xinh đẹp mà kêu ngạo, lại rất dịu dàng ôn nhu với nam nhân kia. Hai người yên lặng dùng bữa, lâu lâu nàng lại gắp vào bát cho nam tử kia vài thứ, nam tử khẽ gật đầu làm nàng vui vẻ cười đến híp hai mắt lại.

"Nhị đệ, ngươi nhìn cái gì vậy?"

Thượng Quan Tề tò mò quay lại nhìn phía sau mình, mắt vừa chuyển, dung mạo xinh như hoa của nữ tử liền đập vào mắt hắn. Thượng Quan Tề bản tính phong lưu hay thích trêu hoa ghẹo nguyệt, lại là con trai cả của Thượng Quan Hùng, người đứng đầu Thượng Quan thế gia hiện tại nên lại càng không coi ai ra gì.

Hắn lập tức đứng dậy đi đến trước hai người kia. Chiết phiến gập lại khẽ nâng cằm nữ tử, nàng giật mình gạt ra đồng thời nhìn hắn đầy giận dữ.

Yên Lan Phi TuyếtWhere stories live. Discover now