Bạch Phi Tuyết chấp hai tay sau lưng, ánh mắt có chút từ ái nhìn nữ nhân nhưng cũng tạo ra một khoảng cách mà nàng không thể tiếp cận được: "Ân, bát muội, thật lâu không nhìn thấy ngươi."
Bạch Như Sương giơ bàn tay lên, động tác thật sự thanh lệ đến nói không nên lời, dường như nữ nhân trong thiên hạ đối với nàng thua kém rất xa. Không phải vì dung mạo tuyệt diễm,mà là khí chất như tiên nhân của nàng.
"Xin mời mọi người vào trong." Ánh mắt liếc qua Phương Yên Lan tỏ ra đã hiểu.
Vào bên trong ngồi xuống rồi, Bạch Phi Tuyết mới thở dài, hắn nói: "Sương Nhi, ngươi làm ta thật thất vọng. Ngươi cư nhiên dám phạm tộc qui,dùng năng lực của ngươi khóa đi kí ức người khác, bức đi nhân duyên đã định. Nhưng ngươi đã sai lầm, cho dù ngươi có thao túng như thế nào, cúôi cùng, hai người họ vẫn gặp được nhau, đây là thiên ý."
Tất cả mọi người ở đây đều sững sốt, nhưng cũng thập phần minh bạch vì sao Châu Thiên Mộc không nhận ra Tiểu Phùng nhi.
Châu Thiên Mộc nhìn nàng, ánh mắt dâng lên nỗi thống khổ nói không nên lời: "Nương, chính ngươi khóa kí ức của ta về Phùng Nhi?"
Bạch Như Sương nhìn đứa con trai trưởng có chút áy náy: "Phải, chính ta đã làm. Nhưng ngươi không nghĩ đến phụ vương ngươi sao? Không nghĩ đến thể diện hoàng tộc sao. Cư nhiên là một thế tử lại muốn thú một nữ kỹ thanh lâu."
Tiêu Phùng tuy từ nhỏ đã nghe không ít lời miệt thị nhưng đối với người vương phi này, trong lòng đắng chát, lần đầu tiên nàng ý thức được thâm phận của nàng có bao nhiêu thấp hèn. Phương Yên Lan không nhịn được muốn đưa tay an ủi, nhưng lúc đó đã có một vòng tay khác ôm lấy nàng, là Châu Thiên Mộc: "Phùng nhi, đừng đau lòng, dù nàng có là gì đi nữa đời này ta chỉ muốn thú nàng làm thê tử."
"Thiên Mộc..." nghẹn ngào gọi tên hắn, nàng không còn thấy cần bất cứ cái gì khác trên đời ngoài nam nhân này.
Bạch Phi Tuyết đối với chất nhi si tình cũng tỏ ra thương cảm, hắn thấy ba đứa con trai của nàng đều rất giống nàng ở chỗ thực si tình, mà điều đó của nàng, không phải cũng giống hắn sao.
"Sương Nhi, tuy ngươi yêu thương nam nhân của mình, suy nghĩ cho hắn, nhưng ngươi có từng nghĩ cho hài tử của ngươi? Tường Nhi cùng Ngọc Nhi là loại quan hệ huynh đệ như thế nào không lẽ ngươi nhìn không ra? Ngươi cũng muốn dùng cách này để làm chúng quên đi hay sao? Ngươi đã phạm tộc qui, cần phải chịu phạt."
Sắc mặt Bạch Như Sương biến đổi, nàng cũng hiểu bản thân mình đã làm sai, cũng cam tâm chịu phạt. Vừa lúc đó, một nam nhân trung niên đi đến, đó không ai khác là Bàng Long Vương, Châu Thiên Ứng. Tuy hắn đã sắp đến tuổi tứ tuần, như nét anh khí rõ ràng làm người ta nhìn vào chỉ cảm thấy hắn rất trẻ, lại thêm chút uy quyền của hoàng tộc, tạo nên một nam nhân hoàn hảo.
"Quốc sư, Sương Nhi cũng vì bất đắc dĩ..."
Bạch Phi Tuyết trầm giọng ngắt lời Châu Thiên Ứng, có lẽ ngoài hoàng đế ra, người này là người duy nhất đối hắn tỏ ra không cung kính: "Ta đã không còn là quốc sư đã ba mươi năm."
"Ân, Ngũ ca. Hy vọng ngươi nể tình ta mà tha thứ cho Sương Nhi lần này."
"Thôi được..."
YOU ARE READING
Yên Lan Phi Tuyết
Non-FictionTựa: Yên Lan Phi Tuyết_ Ái tình ấm áp uyên ương hệ liệt. Tác giả: Mạc Quang Thần. 莫 光 晨 Thể loại: đam mỹ, xuyên không, giang hồ, nham hiểm,độc ác, lãnh tình trá hình ôn nhu công x điềm đạm, đáng yêu siêu mỹ thụ, công sủng thụ, HE. Nhân vật: Phương Y...