Vương Tuấn Khải thân thủ nhanh nhẹn đáp xuống sân giữa của gia trang nhà hắn. Cũng lâu lắm rồi hắn không quay lại nơi này, hiện tại nói đúng ra nảy sinh chút chán ghét. Còn nhớ rõ lần đầu tiên nghe thúc thúc nói về thân thế thật, Vương Tuấn Khải đã tự mình tìm đến đây. Lần đó sơ sẩy làm sao để bị phụ thân của hắn phát hiện ra thân phận. Ông ta dù vừa nhìn thấy hắn thì mặt mũi đã xám ngoét khó chịu, rõ ràng không cần đứa con như hắn.
Lần thứ hai trở lại, không ngờ là vì Vương Nguyên mà hắn mới phải đến đây. Nhưng hắn lần này nhất định sẽ dùng hết mọi cách để lấy về phương thuốc có thể chữa trị cho y. Để Vương Nguyên có thể nhìn thấy, hắn không tiếc mọi công sức bỏ ra.
Vương Tuấn Khải cẩn thận dò xét tình hình trong phủ, sau khi nắm chắt bản đồ trong tay rồi liền tiến hành bắt đầu tìm kiếm. Theo những gì Vương Nhã Chi đã nói thì bài thuốc đó e rằng được giấu trong mật thất của gia trang. Đi hết con đường đá dọc theo bờ hồ, Vương Tuấn Khải rất nhanh ra khỏi khuôn viên chính của gia trang, tiếp đến là băng qua một nhà kho nhỏ. Phía sau nhà kho này chắc chắn là đường dẫn đến mật đạo. Hắn dùng kinh nghiệm bao nhiêu năm hành tẩu giang hồ, không khó tìm ra mật thất rồi đột nhập vào.
Nhưng mà dễ như vậy, không phải không khiến Vương Tuấn Khải nghi ngờ. Cửa mật thất bằng gỗ son sơn đỏ, thấp hơn hắn cả chục tất đang đóng kín, cài khóa ống ở bên ngoài. Vương Tuấn Khải cẩn thận xem tình hình xung quanh, để Vô Mạo ra khỏi túi bắt đầu đánh hơi. Bản thân hắn thành thạo bẻ một mảnh kim loại chuẩn bị mở khóa đột nhập vào trong. Loại khóa này tuy nói giống với ống khóa thông thường nhưng hệ thống ráp ở trong tinh vi hơn một xíu, khiến hắn phải thử đến lần thứ hai mới có thể bẻ được.
Cửa vừa mở, Vương Tuấn Khải đã đề phòng dạt sang một bên. Vô Mạo sủa khẽ vài tiếng, không gian bên trong tối đến giơ tay năm ngón cũng không thấy, Vương Tuấn Khải phải đợi mắt thích nghi một chút mới bắt đầu từ từ tiến vào trong.
Phụt -
Thấp lên một ánh nến, Vương Tuấn Khải cẩn thận đảo tầm mắt khắp gian phòng một lượt. Ngoài vài cái rương đặt ngỗn ngang dưới đất thì trên kệ còn có một cái tráp bằng gỗ tùng quý hiếm. Nhìn qua có lẽ là vật đắt giá nhất căn phòng này.
Âm thầm đánh giá cái hộp, có lẽ nếu tiếp tục tìm kiếm sẽ không được. Vương Tuấn Khải quay người ra phía sau ý định tìm Vô Mạo để nó đánh hơi nhưng con cẩu từ lúc nào đột nhiên biến mất, hắn còn không chút hay biết. Có chuyện rồi.
Mũi có thể cảm nhận được mùi bất an dâng lên ở đây, Vương Tuấn Khải bắt đầu thận trọng lùi ra sau một chút.
"Rốt cuộc cũng đợi được ngươi đến đây."
Trong gian phòng tối vang lên âm thanh lạnh tanh chế giễu của nam nhân đoán chừng đã trung niên. Theo lời hắn, cánh cửa sau lưng Vương Tuấn Khải đóng sầm lại, đèn đuốc trong phòng cũng sáng bừng lên. Vương Tuấn Khải khẽ nheo mắt, sau khi xác định rõ người vừa nãy lên tiếng là phụ thân của hắn, khóe môi liền cao ngạo vẽ lên một nụ cười.
"Còn xài đến cả cách hèn hạ như vậy? Ông vì cớ gì cứ muốn bắt tôi?"
Vương gia chủ bật cười, như nghe phải chuyện tiếu lâm mà không mảy may để ý đến thái độ của Vương Tuấn Khải có bao nhiêu bất mãn. Có lẽ hắn thắc mắc cũng không sai, vì sao đã đẩy hắn đi còn hết lần này đến lần khác tìm cách vây bắt hắn?

BẠN ĐANG ĐỌC
Tổng hợp Oneshot Khải Nguyên
FanfictionParing: Khải Nguyên (chính) và một số nhân vật khác. Fic gồm nhiều One, Two, Three Shot, tựa đề đều nằm ở các phần truyện.