Mở mắt ra!
Cự Giải bất lực nhìn bóng đen bao vây lấy tầm mắt, nàng sờ sờ khắp nơi sau đó bước xuống giường, Tiểu Bạch thấy nàng dậy liền chạy tớ cọ cọ vào chân nàng.
Một năm trước khi nàng rơi xuống vực Vô Tích, may mắn rơi xuống con sông ở bên dưới nên được toàn mạng nhưng vì mất quá nhiều máu mà ngất đi.Trong lúc bị dòng nước cuốn đi nàng cơ hồ cảm thấy đầu mình bị va đập vào thứ gì đó, khoảng khắc tỉnh dậy, nàng đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Tuy nàng không nhìn thấy nhưng vẫn có thể nghe được, bà chủ của ngôi nhà này là một danh y, suốt một năm này bà đều nghĩ cách chữa mắt cho nàng, nhiều lúc nàng còn cảm thấy rằng giọng nói của bà rất thân quen.
Hôm nay chính là ngày điều trị cuối cùng, Cự Giải hồi hộp chờ bà gỡ khăn che mắt xuống. Từng lớp, từng lớp vải rơi xuống, sau đó một làn nước lạnh phủ qua, lau sạch khuân mặt nàng. Cự Giải từ từ mở mắt rồi lại nhắm lại vì ánh nắng chói chang. Sau một hồi nàng mới có thể nhìn thấy rõ ràng mọi vật. Tiểu Bạch từ bên ngoài chạy lại vẫy đuôi mừng rỡ sau đó nhổm lên liếm khuân mặt nàng. Cự Giải cười khổ bế nó ra rồi nhìn một lượt, thì ra Tiểu Bạch là một con hổ trắng a~.
"Cạch" Cánh cửa bật mở, một phu nhân xinh đẹp bước vào. Bà vận y phục màu xanh lam có viền họa tiết cầu kì, không trang điểm, tóc vấn gọn ngàng trên đầu cài một cái trâm có khảm đá hồng ngọc. Cự Giải thầm ngây ngốc, nữ nhân này sao lại quen đến vậy?
" Giải Nhi con thấy đỡ hơn chưa? Mắt có khó chịu không?" Bà ôn nhu hỏi nàng.
Cự Giải mỉm cười nói: " Cảm ơn phu nhân, con đỡ rồi."
Vị phu nhân kia nhìn nàng yêu chiều, hồi lâu mới lên tiếng : " Giải Nhi, con thật sự không nhận ra ta?"
Cự Giải cau mày nhìn người trước mặt sau đó trầm tư lật lại kí ức của mình, mãi sau nàng mới kinh ngạc lên tiếng: " Người là Lãnh Mộc Ngôn, mẹ của Thiên Yết?"
Lãnh Mộc Ngôn mỉm cười gật đầu: " Nha đầu ngốc, con và Yết Nhi cuối cùng cũng thành thân rồi."
Cự Giải lại lần nữa kinh ngạc: " Làm sao phu nhân biết?"
" Cái vòng tay của con." Bà chỉ tay vào chiếc vòng ngọc màu trắng trên tay nàng. " Đó là chiếc vòng ta để dành cho con dâu của mình. Lúc nãy con gọi ta là gì? "
" Con gọi người là Phu Nhân."
" Vậy từ giờ gọi ta là mẹ."
Cự Giải xấu hổ gọi một tiếng: " Mẹ."
Lãnh phu nhân cười dịu dàng ôm lấy nàng.
Thời gian lại trôi đi, năm nay nàng đã tròn hai mươi tuổi. Cuộc sống trong cốc cũng không quá khó khăn, sau khi cơ thể hồi phục hoàn toàn nàng thường xuyên cùng Tiểu Bạch vào rừng hái thảo dược, kiếm hoa quả và rau xanh. Nàng cặm cụi làm một cái vườn nhỏ để ương giống thảo mộc quý và rau ăn qua ngày. Lãnh Mộc Ngôn đi chữa bệnh cho những người khác ở trong cốc mãi tới tối mịt mới quay về.
Một lần trong lúc đi hái thuốc Cự Giải vô tình phát hiện một sơn động nhỏ ăn thông với thác nước ở bên ngoài. Nàng cùng Tiểu Bạch đi xem thử thì không ngờ rằng gần đó có một tiểu trấn, nàng tính đi tiếp nhưng cuối cùng lại quay về.
![](https://img.wattpad.com/cover/59370718-288-k645617.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
{Fantiction} Khúc nhân duyên
FanficĐời người có mấy lần tương tư? Yêu, thương, thù, hận do cái gì mà ra? Chẳng phải chỉ vì một chữ tình đó sao! Vì tình mà dại, vì tình mà yêu, vì tình sinh hận,...... Tất cả sẽ có trong Khúc nhân duyên này.