Chương 29:
Ánh mắt hắn mở lớn, ánh mắt luôn vô tình lúc này chỉ có thống khổ, hắn sai rồi, đừng rời khỏi hắn, làm ơn đừng rời khỏi hắn...
Ngón tay của hắn hơi dùng lực, cảm giác như chạm vào thứ thật mềm mại, khiến trái tim hắn như sống lại, khi mắt hắn tiếp xúc với ánh sáng, tay hắn khẽđộng.
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy một đôi mắt màu trà xinh đẹp cũng đang nhìn hắn, không ngờ lại gần gũi như thế.
"Chú chú..." Bánh Bao Nhỏ vừa thấy Junhyung mở mắt, cậu bé rất vui... Cậu bé lao vào ôm lấy Junhyung, Junhyung nhíu lông mày lại vì đau, nhưng vẫn đưa tay phải ra ôm chặt cậu bé vào lòng.
"Bánh Bao Nhỏ," hắn gọi tên cậu bé, rồi nhìn thấy cậu bé không có chuyện gì mới yên tâm.
"Bao Bao thích chú..." Bao Bao vui vẻ nói, sau đó chụt một tiếng thật to, hôn lên má Junhyung, trên mặt Junhyung xuất hiện vệt nước miếng,Junhyung cười cười, cười có chút ngốc, cửa mở ra, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hyunseung, ánh mắt hai người chạm nhau, dường như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập. Thật rõ ràng, thật xúc động.
"Bánh Bao Nhỏ..." Hyunseung vội đi tới, muốn ôm Bánh Bao Nhỏ lên, tên tiểu tử này, không có nhìn thấy đây là người bệnh sao? Còn ở trên người bệnh bò qua bò lại.
"Không sao, anh không sao," Junhyung khẽ lắc đầu, tay phải vẫn cẩn thận ôm Bánh Bao Nhỏ, cậu nhóc này còn coi một người đàn ông như hắn là đồ chơi nữa, nhưng làm đồ chơi cho con mình, người làm cha như hắn cũng không thấy mệt.
Hyunseung đứng nguyên tại chỗ... Phức tạp nhìn Junhyung, hai người dường như có rất nhiều điều để nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thốt ra...
"Anh..."
"Em..."
Hai người cùng mở miệng, lại không hề nói tiếp, không biết cảm giác này là gì nữa, hồi hộp, xấu hổ, hay là khó xử.
"Em nói trước đi,"Junhyung cố gắng ngồi dậy, chỉ là hắn không còn chút sức lực nào nữa, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thạt bất lực, dường như thân thể này không phải là của hắn, muốn ngồi dậy cũng khó khăn đến thé, một bàn tay đặt lên vai hắn, hắn cảm thấy trái tim mình đang ấm lên.
"Cám ơn..." Hắn đứa mắt nhìn Hyunseung, thực sự hắn không muốn cậu phải vất vả như thế, hắn cố hết sức để ngồi dậy, đặt Bánh Bao Nhỏ ngồi lên đùi, thậm chí còn không cảm thấy vết thương trên lưng đang đau nhói.
"Ngồi xuống đi, đứng vậy sẽ mệt," Junhyung đưa tay ra, lại phát hiện, cánh tay mình thật giống bánh abo, vừa động, đã thấy cả người đau đớn, hắn vẫn cố gắng cười.
Hyunseung ngồi xuống, một lúc lâu đều không lên tiếng, không phải là không có gìđể nói, mà là không biết phải bắt đầu từ lúc nào.
"Seungie, không cần tự trách, được không, nếu mọi chuyện có quay lại, anh vẫn sẽ làm như thế, cho dù tính mạng của anh có thế nào, bởi vì, tính mạng của hai người quan trọng hơn so với anh rất nhiều."
Junhyung ôm chặt Bánh Bao Nhỏ, thật sự hắn không muốn buông tay, đây là con hắn, Hyunseung là người hắn yêu, hắn không muốn, thực sự không muốn buông tay.