"Khải bẩm bệ hạ, thần có điều thượng tấu." Từ hàng ngũ quan văn lại đi ra một người, nhìn chức quan cũng là một Đại phu gián nghị (nói lời can gián).
Lý Thánh Bình không có ấn tượng đối với người này, có điều hắn đã nói lời cảnh cáo trước rồi, nếu người này không biết nặng nhẹ, vừa hay trực tiếp đánh chết lập uy.
Nghĩ vậy, Lý Thánh Bình nói: "Nói."
"Khởi bẩm bệ hạ, thần cho rằng, bảo vệ quốc gia, không chỉ là bổn phận của tướng sĩ, cũng là bổn phận của chúng thần. Xưa có tán văn (một thể văn thời xưa, nội dung ca ngợi nhân vật) ca ngợi Ban Siêu(1) vứt bút tòng quân, cũng có Nho tướng Chu Lang làm điều đẹp, thần dù bất tài, cũng ngưỡng mộ tác phong của cổ nhân. Thế nhưng trọng văn khinh võ, cố nhiên là gốc rể trăm năm của Đại Hoa, thói đời khó dễ, phong tục tích tụ khó mà chuyển dời, nhất thời chợt biến, e rằng dân tâm không phục, sĩ tử oán hận. Bệ hạ xây học cung, lấy ngu kiến của thần, là vì nước sinh ra hiền tài, nuôi dưỡng trí thức, bọn thần không dám có chút oán hận. Nhưng tập tục xưa ngàn năm thay đổi chỉ trong một ngày, kích khởi ngàn tầng sóng, e rằng gây nên chuyện thời cuộc bất ổn, làm trái với ước nguyện ban đầu của bệ hạ. Bệ hạ suy nghĩ kỹ càng, dựa vào tài học, không phải người bình thường có thể so được, bản chất của kẻ sĩ là thiên tính, không phải làm ra vẻ; vốn dĩ trái tim đứng thẳng giữa trời đất, chí hướng tồn tại trên núi cao dã hạc, sách cổ Đại Hoa cũng tự ngạo, bỗng dưng lại cùng vũ phu sánh vai; mấy chục năm gian khổ chông đèn, lại không bằng ba năm học tập nơi học cung, dồn sức học hành, lại thấp hèn hơn kẻ lao lực, thần vì kẻ sĩ mà bi thương."
Đại phu gián nghị Võ Thư Lệnh nói xong, không khỏi nhắm mắt lại chờ Lý Thánh Bình xử trí. Y ôm chuẩn bị bị tước quan bỏ mạng mà nói những lời này, y cảm thấy nếu không vì văn nhân nói chuyện, Nho sinh thật sự sẽ bị giẫm dưới bụi đất, cho nên tuy trước mặt là đường chết, y vẫn cứ lòng đầy bi tráng mà đứng ra nói chuyện.
"Cuối cùng cũng còn người có thể nói vài câu tiếng người." Lý Thánh Bình cũng không tức giận như y dự liệu, giọng nói còn rất thoải mái. Lý Thánh Bình vốn không phải là người thích giết chóc, cho tới bây giờ chỉ hận kẻ thù đời trước, quốc tặc đời này, những người khác chỉ cần thật sự giữ quốc gia, thiên hạ, vạn dân trong lòng, hắn đều có thể nhường nhịn.
Lý Thánh Bình nói: "Chuyện này, kỳ thật trù tính đã lâu. Xem thời gian, lúc này năm trước, trẫm liền có dự định. Băn khoăn của Võ khanh, trẫm cũng từng nhiều lần cân nhắc, cũng từng cùng nhị vị tiên sinh Diễn Hành, Thiên Vấn và đệ tử hai người thương nghị."
Diễn Hành, Thiên Vấn phối hợp gật đầu thừa nhận.
"Đại Hoa vừa mới trải qua rối loạn, thiên hạ bước đầu thống nhất, Thát tử Man nhân(2) nhìn chằm chằm, hiện tại không giống ngày xưa, nếu cứ cố giữ lấy quy củ trọng văn khinh võ, không tránh khỏi việc bó tay không biện pháp khi bị xâm phạm biên cương. Một mực áp chế quân nhân, tướng sĩ, càng sẽ tổn thương lòng các chiến sĩ Đại Hoa nơi biên quan. Tương lai có biết bao nhiêu trận chiến phải đánh, trẫm nửa đêm tỉnh mộng, chỉ hận thủ hạ dưới quyền không người nào có thể mang binh, càng cảm thấy thành lập học cung là chuyện bắt buộc phải làm. Nâng cao địa vị quân nhân, lấy phòng vệ đầy đủ của Đại Hoa, lực lượng chinh chiến, cũng không thể trì hoãn. Tuy rằng trẫm xây dựng học cung, cất nhắc võ quan, nhưng cũng không làm suy yếu lực lượng nho sinh, tương phản, còn định xây thêm trường tư, gia tăng trường học địa phương. Trẫm không thích trọng văn khinh võ, nhưng cũng không có ý tạo thành cục diện trọng võ khinh văn. Tuy nhiên, nho sinh sĩ tử trước đây, thời kỳ buông thả không ràng buộc chỉ có chút danh tiếng là có thể khiến trẫm hạ chiếu cầu hiền đã một đi không trở lại. Bất luận văn võ, người có tài tiến lên, người không có tài lui xuống.

YOU ARE READING
TCTSBHC
General FictionTác giả: Thỏ Chi Yêu Đao Thể loại: Cổ trang, Cung đình, Trọng sinh, Chủ Công, Sinh tử, Thanh thủy văn, Cường Cường, Đế Vương Công x Tướng Quân Thụ, 1×1, HE. Tình trạng bản gôc: Hoàn Tình trạng bản dịch: Hoàn Edit + Beta: Snail Văn án: Lý Thánh Bình...