Chương 7

1.1K 72 3
                                    

Ánh mắt Đại Vũ nhìn về Vương Thanh tương đối phức tạp, trước khi trở về nước cậu không phải là chưa từng nghĩ qua sẽ gặp phải Vương Thanh, chẳng qua là không nghĩ tới việc hắn ngay lúc này lại tới đón cậu.

Từ đại học đến lúc bắt đầu sự nghiệp rồi đến khi rời khỏi nước rồi trở về nước.

Đại Vũ vẫn không biết rõ mối quan hệ của bọn họ là gì? Người yêu? Không phải, giữa bọn họ vẫn còn một tầng mập mờ mà chưa bao giờ được phá hủy.

Anh em tốt? Hình như cũng không phải, dù sao thì vẫn quá mức mập mờ, dù sao Đại Vũ vẫn biết cậu thích hắn.

Vương Thanh vươn tay ra mở nhạc, hồi ức âm thanh dạo đầu vô cùng quen thuộc.

Là bài Mùa Hạ Năm Nay.

Ca khúc kia là lần duy nhất mà bọn họ hợp tác.

Anh nói gặp nhau chính là duyên phận

một phần không thể tách rời nhau

Từ nay về sau, thế giới của em lại có thêm một người

Anh muốn bay xa hơn nữa

Chỉ cần có em ở bên cạnh anh

Từng câu hát thấm sâu vào trong tim.

Đại Vũ nghiêng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đến tột cùng cậu trở về đây là muốn như thế nào, sự nghiệp của cậu, giao thiệp bạn bè của cậu, tất cả đều ở Mỹ.

Vậy trở về nước, là vì người nào sao?

Suy nghĩ vạn điều, hắn không hỏi, cậu cũng không nói.

Suy nghĩ tám năm, nhớ nhung tám năm, Đại Vũ đột nhiên hé miệng cảm thấy có chút buồn cười. Cũng đã tám năm qua đi, cậu vẫn là không hề có dũng khí nhìn thẳng vào phần tình cảm này.

Điện thoại di động vang lên, Đại vũ cúi đầu, là Leo.

"Trịnh Tề?"

"Đại vũ cậu đã tới chưa? Không phải đã dặn cậu xuống máy bay thì lập tức nói một tiếng với tôi sao? Bây giờ cậu đang ở chỗ nào? Ở Trung Quốc cậu đã sắp xếp người nào an bài chỗ ở cho cậu chưa? Buổi tối cậu ngủ ở đâu a?" Trịnh Tề liên mồm luyến thoắng nói.

Nói đến mức mặt Đại Vũ cũng nghệch ra luôn.

"Ân, tôi đến Trung Quốc rồi, là ..." Đại Vũ dừng một chút liếc nhìn Vương Thanh sau đó hướng điện thoại nói "Là một người bạn học cũ đến đón tôi."

Vương Thanh siết chặc tay lái, hung tợn hé miệng,

Bạn học cũ? Hay cho câu nói một người bạn học cũ, thì ra vị trí của anh ở trong lòng Phùng Kiến Vũ em chỉ còn là một bạn học cũ thôi sao?

Chịu đựng xung động muốn giết người, kiềm chế cảm giác muốn giật lấy điện thoại của Phùng Kiến Vũ rồi sau đó hung hăn đè em ấy dưới thân mà mãnh liệt hôn, trong lòng Vương Thanh cứ như vậy mà hoang mang.

Tám năm qua đã hình thành cá tính không sợ sóng to mưa lớn, nhưng bây giờ chỉ vì nhất cử nhất động của Đại Vũ, lại phảng phất như trở về khoảng thời gian thanh xuân mười năm trước của hai người. Trong mắt lẫn trong lòng đều là đối phương, không hề có một người thứ hai, còn bây giờ thì sao? Cảnh vật vẫn vậy nhưng lòng người lại thay đổi, Đại Vũ, em nói em còn có thể nào tiếp nhận tâm ý của anh không?

[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi TâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ