Đó là một cảnh phải cưỡi ngựa.
Phùng Kiến Vũ diễn một vai sát thủ gián điệp đến ám sát tại một trang trại ngựa, có thể là do một màn diễn này khiến cho con ngựa bị hoảng sợ, Phùng Kiến Vũ không khống chế kịp, lập tức rơi từ trên ngựa xuống.
Cổ chân bị trầy cùng trật khớp, máu cứ như vậy mà ồ ạt chảy ra.
Tạm băng bó vết thương rồi chờ Trịnh Tề đến dẫn cậu đi bệnh viện, đạo diễn hành động tìm một chỗ cho cậu ngồi xuống, sau đó tìm người diễn những cảnh khác.
Đại Vũ cúi đầu kéo ánh mắt nhìn xuống chỗ máu đỏ tươi chói mắt. Thời gian bốn năm vèo một cái quay trở về.
Một hình ảnh cũ kỹ trong trí nhớ, cậu khi đó không cẩn thận để bị dập một ngón chân, vết thương thật rất nhỏ, nhưng Vương Thanh lại xem như bị trọng thương mà dùng các loại thử trùng cùng băng bó, một mực la hét muốn đem Đại Vũ đi bệnh viện.
Đại Vũ lúc ấy dở khóc dở cười muốn nói Vương Thanh thật kiểu cách, nhưng lại nhìn thấy bộ dáng muốn giết người của Vương Thanh nên cuối cùng đành phải nuốt lại hết những lời muốn nói xuống.
Băng cá nhân đâu? Mau đem một miếng băng cá nhân mới lại đây !
Anh cho em biết đợi lát nữa nếu như vẫn ra máu, anh bất kể là quay phim cái gì, trực tiếp đi với anh tới bệnh viện băng bó ngay lập tức.
Âm thanh của Vương Thanh lại trở về ở bên tai. Một khắc kia, Đại Vũ cảm thấy cái gì điện ảnh, cái gì tập luyện, cái gì ước mơ, cái gì tương lai cũng cút hết mười vạn tám ngàn dặm đi.
Chỉ cần Vương Thanh ở bên cạnh cậu, là tốt rồi.
Thương thế này có thể nói so với lần đó nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng cái người xem tính mạng của cậu so với mình còn nặng hơn kia đã không còn ở đây nữa rồi.
Hô.
Đôi mắt mông lung đẫm lệ, Đại Vũ đột nhiên thở dài, sau đó lại đột nhiên mỉm cười.
May mắn cái người Vương Thanh nói chuyện theo kiểu ép buộc kia không có ở đây, nếu không, còn không biết hắn sẽ như thế nào mà mắng cậu.
Giống như … chuỗi băng lạnh luôn ngự ở trong lòng một khắc đột nhiên bị đánh vỡ.
Thanh ca, em rất nhớ anh.
Thanh ca, Đại Vũ của anh rất nhớ anh.
Thanh ca, em thật thích anh.
Thanh ca, Đại Vũ của anh thật sự rất thích anh.
Nước mắt của Đại Vũ tách tách mà rơi xuống miếng vải băng bó tạm thời, mang theo độ mặn của nước mắt mà thấm vào đến vết thương, kèm theo đau nhức lên người.
Lúc mới đến không quen với nước Mỹ, Phùng Kiến Vũ không khóc.
Lúc ký hợp đồng ba năm không được trở về nước, Phùng Kiến Vũ cũng không khóc.
Lúc Tết đến cực kỳ nhớ nhà, Phùng Kiến Vũ cũng không khóc.
Lúc mới vào tổ kịch bị người khác chèn ép, Phùng Kiến Vũ cũng không khóc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm
FanficTựa gốc: Nhất kiến chung tình của ai mà không khắc cốt ghi tâm (Ai vừa gặp đã yêu mà không sâu đậm trong lòng) Tác giả: Nghệ Tiểu Bạch Trans & Edit: @holabat Thể loại: đồng nhân văn, 1 x 1, nhất kiến chung tình, giới giải trí, HE CP: Vương Thanh & P...