Trà gừng, mật ong chanh và em - GyuHao (requested)

700 59 11
                                    


Tiết trời dạo này, như dở hơi. Và phải nói thật, gió mùa đông Bắc cộng với mưa phùn từ xưa đến nay đã luôn là một sự kết hợp tệ hại. Dĩ nhiên, kết quả của sự cộng hưởng xấu xí này, không có gì đau đớn hơn việc nằm bẹp dí ở nhà, ho rát cổ họng giữa cơn sốt 39 độ Celsius.

Khụ. Tuyệt lắm. Không còn gì tuyệt hơn.

Thuốc hết sạch, đến một viên Efferalgan cũng không còn. Mẫn Khuê nằm thẳng đơ trên giường, đến giãy còn không giãy được, huống chi là lết ra hiệu thuốc mua ba cái thứ kháng sinh hạ sốt về uống. Đúng là tai bay vạ gió, bài tập luận án cứ chất chồng, mốc meo cả ra; ấy thế mà, đùng một cái, ốm. Thật chẳng biết nên khóc hay nên gào cho thỏa cơn oán hận.

Khụ. Lại ho. Chán không.

"Nằm yên nào." Từ trên đỉnh đầu vọng xuống một giọng nói rất từ tính, tuy âm sắc nhuốm hơi lạnh nhưng lại gợi cảm vô cùng. Mệt mỏi ngước mắt lên, anh mới chợt nhận ra, hóa ra mình không một mình. Trong căn hộ này còn có sự xuất hiện của một người nữa, một người mà chỉ mấy phút trước thôi, anh còn không thể tưởng tượng được là cậu ta sẽ đến. Đúng là không ngờ được.

Từ Minh Hạo, Từ Minh Hạo, Từ Minh Hạo.

Con người có thể tái tạo được hình ảnh thông qua từ ngữ mơ hồ, điều mà một con vật (một con cún con, ví dụ thế), không tài nào làm được mà không phải tiếp xúc thực tế. Quả thực, mỗi lần nhắc đến cái tên này, trong đầu Kim Mẫn Khuê lập tức tái hiện đầy đủ, không thiếu sót một tí ti nào. Cậu trai ban A, học chung lớp Vật lý Lượng Tử, phòng ba lẻ hai, dãy nhà B, khoa Tự Nhiên. Cả ngày, hoặc là vùi đầu vào đống công thức Toán Lý Hóa, hoặc cậu ta sẽ ngủ trên chính những trang sách ấy. Nói chung, tương đối nhàm chán. Thế mà chẳng hiểu sao, từ lúc làm chung với nhau bài tập thảo luận nhóm hôm trước, tự nhiên mọi chuyện khác hẳn đi. Từ một thằng đờ đẫn, mắt dại đi vì đống công thức, Từ Minh Hạo đã biến thành chàng trai dịu dàng đứng quấy cháo trong bếp, trước con mắt bối rối đến ngỡ ngàng của Mẫn Khuê.

Vì sao nên nỗi?

Mẫn Khuê cố gắng tái hiện lại việc vừa xảy ra vài chục phút trước. Lúc đầu là một cuộc điện thoại ngắn, và hình như từ "ốm sốt" được lặp lại trên ba lần. Sau đó,... anh mở mắt ra, bàng hoàng nhận thấy bóng lưng thẳng tắp gầy gầy đang đứng trong bếp nhà mình chính là Minh Hạo. Có ai ngờ được hay không? Giống như Ed Sheeran vẫn hay hát trên loa của những quán café, "Thật bí ẩn làm sao, cách chúng ta rơi vào tình yêu ấy", Mẫn Khuê nghĩ mãi cũng không ra rằng tại sao mình lại trót phải lòng Minh Hạo dễ dàng như thế.

Có lẽ mọi thứ bắt đầu từ cốc trà chanh mật ong ấm nồng được đặt lên đầu giường năm phút trước, khi Mẫn Khuê cảm thấy cổ họng mình như sắp rách toang vì những cái ho. Thứ chất lỏng ngọt hơn đường phèn, ấm nồng thơm mát, nhanh chóng làm dịu đi cơn đau nơi cuống họng. Mẫn Khuê chợt nhớ về ngày trước, lúc ốm đau, mẹ cũng đã từng quan tâm anh như thế.

Và bóng dáng Từ Minh Hạo bỗng chốc trở nên nhạt nhòa, tan vào trong ánh chiều ngả màu và đọng lại nơi đáy mắt tựa một ánh sao xa.

[SEVENTEEN] [Drabble] MonologueNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ